Gần như mỗi ngày đi về, Lô Bảo Ngân cũng sẽ mang về nhà một ít “Thành quả chiến đấu”, thỉnh thoảng là cây lau sậy, có lúc sẽ là trái cây rừng tìm được dưới chân núi, lúc tốt nhất cậu nhóc từng mang về nhà nửa con chim sẻ nướng.
Tỷ tỷ ruột như Lô Tú Ngọc nhất định có phần, Lô Tú Tâm có quan hệ tốt với đại phòng thỉnh thoảng cũng được nếm vài miếng.
Bị hai phòng cùng căm ghét, chắc chắn Lô Bảo Bảo của nhị phòng không được hưởng.
Vì vậy đã có sự nghi ngờ bây giờ của Lô Bảo Bảo.
“Cũng không phải thứ gì ngon, chỉ là ăn cho vui.
Tiếc là bây giờ trời chuyển lạnh rồi, nếu không tỷ còn có thể tìm táo đỏ cho các muội ăn.
Vào mùa hè, táo đỏ dưới chân núi um tùm, không cần phí sức đã có thể hái được một giỏ nhỏ, táo đỏ chua chua ngòn ngọt, ngon hơn cây lau sậy nhiều.
”Lô Tú Ngọc của hiện đại cũng lớn lên ở nông thôn, thêm ký ức được nguyên chủ để lại, cô ấy càng quen thuộc thực vậy trong núi.
Ngoại trừ táo đỏ, trên núi còn có rất nhiều quả dại ngon, ví dụ như táo chua, loại trái cây rừng này mà ăn luôn thì chua lắm, nhưng có thể dùng để làm bánh táo chua, ăn cho đỡ thèm thì càng tuyệt vời, còn có chuối dại, táo dại! “Oa…”Lô Bảo Bảo kinh ngạc trước miêu tả của đường tỷ, nước miếng trong bụng ào ào chảy ra.
Cô thề cô thật sự không thèm ăn, nhất định là cha mẹ của thế giới này quá ham ăn nên di truyền vào cơ thể này, ảnh hưởng tới tính cách của cô.
Không sai, cô thật sự không hề ham ăn.
Nước miếng