“Con, mau tới đây, từ xa mẫu thân đã ngửi thấy mùi trứng gà rồi.”Lô Bảo Bảo vẫn chưa đi qua ngưỡng cửa, đã nghe thấy tiếng gọi truyền đến từ trong phòng, nũng nịu, giọng điệu cắn chữ hơi kỳ lạ, giống như mật sền sệt quấn lấy một cái muỗng, chưa thấy cũng biết đó nhất định là một người vợ nhỏ yếu ớt, chủ nhân của giọng nói này chính là mẹ ruột đời này của cô.Bây giờ cô ở triều đại tên là triều Lý, là triều đại mà Lô Bảo Bảo chưa từng nghe nói trong lịch sử.
Đồ tể ở triều Lý là tiện dân cha truyền con nối, sĩ nông công thương, địa vị của đồ tể vẫn ở dưới thương nhân, nhưng cũng không làm trở ngại đồ tể dựa tay nghề kiếm sống này sống cuộc đời khá dư dả.Hơn nữa chế độ hộ tịch của triều Lý vô cùng đặc biệt, quốc pháp hạn chế tiện tịch tham dự thi cử, nhưng không có quy định tiện tịch ba đời đều không được thi cử.Lấy nhà họ Lô làm ví dụ, Lô Lão Đồ và vợ là tiện tịch, ông ấy có ba đứa con trai, trong ba đứa con trai chỉ có đứa con thừa kế y bát sẽ thừa kế hộ tịch này, hai đứa con trai còn lại có thể thông qua mua lại trở thành hộ tịch bình thường, cũng không ảnh hưởng họ tham dự thi cử.Từ trước đến nay Lô Lão Đồ chưa từng từ bỏ suy nghĩ con cháu đời sau thay đổi địa vị, tổ tiên các đời nhà họ Lô cũng giống như Lô Lão Đồ bây giờ, có lẽ người nhà họ Lô thật sự không có số học tập, mấy trăm năm qua không bồi dưỡng được học