Lô Gia Phú có thân hình cao gầy, bởi vì yếu ớt không hay làm việc nên nhìn qua vô cùng trắng mịn.
Nhưng bởi vì sống mũi cao và hốc mắt sâu nhà họ Lô, nhìn qua không xem là yếu ớt.Từ Kiều Nương mới bò ra khỏi chăn có ba bốn phần tương tự Lô Bảo Bảo, mặc dù ngoại hình không bằng con gái, nhưng cũng là một người xinh đẹp.
Lúc này nàng vẫn chưa rửa mặt, tóc rối tung, vẫn làm người ta vừa ý.Đôi mắt của hai mẹ con vô cùng giống nhau, hình hạnh nhân, con ngươi trắng đen rõ ràng, trông có vẻ vô tội.
Mặc dù Từ Kiều Nương đã làm vợ người ta tám năm, còn có một đứa con gái sáu tuổi, nhìn qua vẫn ngây thơ giống như thiếu nữ chưa lấy chồng.Cũng phải, trước khi xuất giá nàng là đứa con gái duy nhất lại nhỏ nhất trong nhà, được nuôi đến mức yếu ớt ngây thơ, sau khi thành hôn lại gặp được một người chồng mồm mép láu lỉnh lại được trưởng bối thiên vị còn bảo vệ mình, nên càng không có tiến bộ gì.“Cháo ngô hôm nay do mẹ nấu sao?”Mặc dù Lô Gia Phú thắc mắc, nhưng biểu cảm lại chắc chắn.Rất đơn giản, chỉ có lúc Lô Miêu Thị nấu cháo mới nhớ nấu thêm một quả trứng gà bảo cháu gái đưa tới, đổi thành chị dâu và em dâu, sợ rằng sẽ quên luôn chuyện này.
Như vậy trứng gà hôm đó sẽ được Lô Miêu Thị đưa tới sau khi làm xong việc.Lô Gia Phú biết lòng dạ của chị em dâu, nhưng hắn cảm thấy lòng dạ nhỏ đó thật nhàm chán, bây giờ vợ hắn là người mang thai, quy tắc nhà họ Lô là khi vợ mang thai mỗi ngày sẽ được ăn một quả trứng gà, họ ghét chi thứ hai bình thường ít ra sức,