Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Vù ——
Có gió thổi qua, bốn phía đồng thời sáng lên ánh nến màu xanh.
Đây là một địa cung hình tròn, bậc thang bọn họ đi xuống nối thẳng tới nơi này, đối diện còn có một cánh cửa đá to lớn, phía trên điêu khắc các loại thú kỳ dị, chúng nó quấn lấy nhau, giống như đang chém giết.
Hoa Vụ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy nữ tử ở trung tâm địa cung......!đúng ra, đó là một nam nhân ăn mặc như một nữ nhân.
Khuôn mặt của hắn giống như được chắp vá lại từ ngũ quan của nhiều gương mặt khác nhau, quái dị nói không nên lời.
Thân thể lơ lửng giữa không trung, váy áo hoa lệ, chân trần giẫm lên không khí, dừng lại trước mặt Hoa Vụ.
Oa!
Hoa Vụ đầy hứng thú mà đánh giá hắn.
Nam tử nhíu mày, bất mãn với biểu cảm trên mặt nàng, ánh mắt nhìn thẳng vào đáy mắt nàng, "Ngươi thế mà lại không sợ ta."
Hoa Vụ kỳ quái: "Sợ ngươi làm gì?"
Nam nhân làm một cái biểu cảm dữ tợn: "Khuôn mặt này, không đáng sợ à?"
"Cũng được." Tay già đời Hoa Vụ lại nhìn kỹ chút nữa, chỉ vào mắt phải của hắn rồi đưa ra đề nghị: "Đổi tròng mắt màu khác, sẽ càng dọa người hơn.
Da cũng có thể làm hiệu ứng như đang nứt ra, màu môi có thể đậm hơn một chút, chính là cái màu như ăn trẻ con đó, ngươi hiểu chứ."
Nam nhân: "......"
Hắn đáp xuống đất, cúi đầu một cái, trong khoảng khắc hắn ngẩng đầu lên, gương mặt quái dị kia biến mất, bộ dáng hiện ra là một khuôn mặt tuấn mỹ của nam giới.
"Hì hì hì..." Hắn bay vòng quanh Hoa Vụ, "Ngươi nói, ngươi có thể giúp chúng ta ra ngoài?"
"Ừ."
"Ngươi muốn giúp chúng ta ra ngoài như thế nào?"
"......" Ta biết cái rắm, ta chỉ thuận miệng nói.
Hoa Vụ im lặng, "Các ngươi không biết tại sao mình bị nhốt à?"
"Phong ấn......" Mắt nam nhân híp lại, hiển nhiên là nhận thấy được lời nói trước đó của Hoa Vụ rất có thể là đang lừa gạt hắn.
Hoa Vụ lơ luôn biểu cảm trên mặt nam nhân, giải quyết dứt khoát: "Vậy phá phong ấn, quá đơn giản."
"......"
Nhiệt độ ở địa cung đột nhiên giảm mạnh, giọng điệu cười đùa quái dị của nam nhân đột nhiên âm trầm xuống: "Ngươi biết làm thế nào để phá vỡ phong ấn?"
"Ta có thể học." Hoa Vụ nghiêm túc nói: "Ta học rất nhanh."
Không có chuyện gì mà nữ chính không làm được!
Phá phong ấn thì tính là cái gì chứ!
Đâm thủng một lỗ trên trời cũng không thành vấn đề!
"Ngươi lừa ta!" Giọng nam nhân cao lên, làm lay động cả ánh nến xung quanh, "Người lừa ta, đều phải chết, hì hì hì......"
Nam nhân vươn tay ra, móng tay nhanh chóng dài ra, muốn bóp cổ Hoa Vụ.
Hoa Vụ lùi lại, cố gắng thuyết phục: "Ta thực sự học rất nhanh, ngươi cân nhắc chút đi."
Móng tay vừa dài vừa nhọn, mắt thấy sắp đụng tới Hoa Vụ, một giọng nói trong trẻo lại có chút lười biếng bỗng dưng vang lên, "Cho bọn họ vào đi."
Động tác của nam nhân dừng lại, móng tay ngừng trước chóp mũi Hoa Vụ.
Thiếu nữ vẫn không đổi sắc mặt, thậm chí còn cười với hắn.
Nam nhân hơi nheo mắt lại, "Mạng của tiểu nha đầu cứng đó."
Hoa Vụ khiêm tốn: "Cũng tạm thôi." Bình thường đều có chín cái mạng đó.
"Hừ."
Móng tay nam nhân chợt ngắn lại, xiêm y hoa lệ của hắn bay lên, xoay người đi về phía cánh cửa vẽ kỳ điểu dị thú* kia, "Theo cho kịp!"
*chim kỳ thú lạ.
Tay chắp sau lưng của Hoa Vụ buông ra, như không có việc gì mà túm váy.
......
......
Cánh cửa chậm rãi mở ra, bên trong càng trống trải hơn, địa cung rộng rãi, ma khí lơ lửng bên trong, có vẻ âm u.
ngôn tình hay
Thứ đầu tiên nhìn thấy khi đi vào là một tấm bình phong, trên bình phong vẽ cảnh núi sông, nhưng......!Dòng sông trong bức tranh, có hư ảnh dữ tợn đang bò lên bờ.
Từng đợt ma khí nhè nhẹ quanh quẩn trên bình phong......!Những hư ảnh kia giống như sống lại.
"Các ngươi ở lại bên ngoài, ngươi theo ta vào." Nam nhân bảo gấu đen và ma tu kia ở lại bên ngoài bình phong, chỉ để cho Hoa Vụ đi vào.
Hoa Vụ ý bảo gấu đen trông ma tu, nàng cất bước đi theo nam nhân vòng qua bình phong.
Phía sau bình phong không có vật dư thừa, chỉ có một cái ghế bập bênh, trên ghế bập bênh có một thiếu niên mặc y phục đỏ rực như lửa, ma khí vây quanh.
Ngũ quan của thiếu niên cơ hồ có thể dùng từ diễm lệ để hình dung.
Hắn dựa vào ghế, tóc đen như