Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
"Ngươi cũng không ngốc nhỉ.
" Minh Trúc cười rộ lên: "Vậy ngươi có biết, thả ta ra, sẽ gây ra hậu quả như thế nào không?"
"Thống nhất Ma giới?"
"! ! "
"Phạm vi hơi nhỏ, không bằng thống nhất Tu Chân giới luôn.
" Hoa Vụ nắm tay, "Làm ma thì nên nhìn rộng ra, lý tưởng không nên chỉ đặt ở địa bàn trước mắt.
"
"! ! "
Nhân tộc này! !
Sao lại còn xúi giục hắn thống nhất Tu Chân giới chứ?
Nhân tộc đều điên như vậy rồi sao?
Đầu ngón tay Minh Trúc quấn một lọn tóc dài, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
"Thửcũng không sao.
" Dù sao hắn cũng không có tổn thất gì, "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, hậu quả nếu ngươi thất bại là hồn phi phách tán.
"
"Không thành vấn đề.
" Làm sao nữ chính có thể thất bại chứ! Hoa Vụ tằng hắng một tiếng, "Nhưng bây giờ có một vấn đề.
"
Minh Trúc nhướng mày: "Vấn đề gì?"
"Ta phải cởi bỏ phong ấn trong thân thể ta trước rồi mới có thể giúp ngươi cởi bỏ phong ấn, cho nên ngươi có thể nói cho ta biết, trong địa cung này, có tồn tại một chỗ như thế này không?"
Hoa Vụ lấy ra một quyển sổ nhỏ bằng da dê, mở ra một trang.
Minh Trúc: "! ! "
Ngươi đang chơi mở búp bê* à?
Nguyên tác là Matryoshka (套娃): Là búp bê lồng nhau của Nga, thường bao gồm một bộ giống hệt nhau, rỗng ruột, thường hơn sáu con.
Ý của Minh Trúc là Hoa Vụ cứ úp úp mở mở, giấu ý định thật sự của mình ở sau cùng.
Minh Trúc nghi ngờ nhân tộc này đang lừa gạt mình.
Nhưng khi hắn thấy rõ hình vẽ đơn giản trên quyển sổ nhỏ kia, ánh mắt lại hơi lóe lên.
"Ngươi chắc chắn, nơi ngươi muốn tìm, là nơi này?"
"Chắc chứ.
"
Hoa Vụ cẩn thận suy xét rất lâu, cô rất chắc chắn mình không vẽ sai.
"Trong thân thể ngươi có phong ấn gì?"
"Thiên phú.
" Hoa Vụ thở dài, "Ta vốn là một thiên tài.
"
"! ! "
Nhân tộc này tu vi nhìn qua đúng thật rất thấp.
Trong thân thể còn có ma khí! !
Chắc là cũng không cách nào sử dụng linh lực.
Lúc này Minh Trúc càng tin tưởng, lúc trước nàng rất có thể đã sử dụng Linh Khí nào đó ẩn chứa sức mạnh của Thiên Đạo.
"Vì sao ngươi biết nơi này có thể phá vỡ phong ấn của ngươi?"
"A, có người nói cho ta biết.
" Hoa Vụ dọn luôn cốt truyện của nữ chính ra, dù sao cũng không có cách nào để chứng thực, "Trong bí cảnh Linh Tiêu, có một tàn hồn nói cho ta biết.
"
Minh Trúc nhìn chằm chằm gương mặt kia của nàng, giống như muốn phân rõ cái gì đó.
Hoa Vụ bị ánh mắt kia nhìn đến khó hiểu, nàng sờ sờ mặt: "Trên mặt ta dính gì à?"
Minh Trúc đột nhiên hỏi: "Mẫu thân của ngươi là ai?"
"Thôi! ! " Hoa Vụ nghĩ về cái tên chỉ tồn tại trong đối thoại của cốt truyện này, "Thôi Lan Tâm.
"
Hắn hỏi cái này để làm gì?
Khi vị ma quân này bị phong ấn, là ngàn năm trước, Thôi Lan Tâm phải tám trăm năm sau mới đầu thai.
Họ căn bản không thể biết nhau.
"Ta bảo Sơn Linh dẫn ngươi đi.
" Minh Trúc thu hồi tầm mắt, ngữ điệu lười biếng như trước: "Chúc may mắn.
"
! !
! !
Cổ tay trật khớp của Sơn Linh đã được bẻ lại, nhưng bây giờ hắn đi cách Hoa Vụ rất xa, lúc ấy hắn chỉ cảm thấy mình sẽ nhanh chóng biến mất! !
Sức mạnh bất khả kháng này, làm cho người ta sợ hãi.
Hoa Vụ để gấu đen và ma tu kia ở lại bên ngoài, nàng một mình theo Sơn Linh đi vào sâu trong địa cung.
(Truyện được đăng tại w a t t p a d Thời Lam Yên)
! !
! !
Minh Trúc nằm trên ghế bập bênh, hơi lắc lư ghế.
Ánh mắt hắn dừng lại trên những hư ảnh trên bình phong.
Có lẽ, lần này thật sự có thể rời đi.
Minh Trúc nhắm mắt lại, yên lặng chờ đợi.
Toàn bộ địa cung yên tĩnh, giống như thời gian đã dừng lại.
Thiếu niên là mỹ nhân nằm trong thời gian, yên tĩnh tốt đẹp, lại! ! mê người.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết qua bao lâu, thiếu niên bất chợt mở mắt ra.
Trong con ngươi màu đen dần dần tràn ngập thủy triều đỏ, màu đen như bị tằm ăn lên, biến mất gần như không còn.
Vạt áo đỏ không gió tự bay, ma khí bên cạnh thiếu niên bắt đầu hơi lay động.
Thiếu niên giơ tay lên, rõ ràng trên tay không có bất cứ thứ gì, hắn lại nhìn cực kỳ nghiêm túc, giống như đang thưởng thức bảo vật nào đó.
"Thật đúng là! ! "
Minh Trúc lẩm bẩm, ý cười trên khóe môi lan ra.
Ma khí bốn phía bắt đầu tràn vào thân thể hắn, sức mạnh giam cầm trên người hắn đang buông lỏng.
Minh Trúc đứng dậy, lông mi rũ xuống, che đi đôi mắt đỏ kia.
Hắn phất tay đẩy chiếc ghế bập bênh sang một bên, ngón tay chạm vào ngực, một sợi tơ máu được rút ra từ trái tim của hắn.
Hắn dùng sợi tơ máu kia