Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Hoa Vụ lập tức đứng dậy, vừa rơi xuống đất liền phát giác không thích hợp lắm.
Cô đột nhiên có thêm một đạo cảm ứng.
Hoa Vụ đang nghĩ cái này từ đâu tới, trước mắt đột nhiên bị màu đỏ che lấp, Minh Trúc từ hư không xuất hiện trước mặt cô.
Thiếu niên hồng y như lửa, mặt mày thanh tuyển, tuyệt sắc hiếm có trên thế gian.
Nhìn gần khuôn mặt kia càng làm cho người ta động tâm.
"Tỉnh rồi." Minh Trúc mặt mày tươi cười, âm thanh hơi thấp, phảng phất yêu mị dụ người.
Hoa Vụ lý trí lui về phía sau, không bị sắc đẹp mê hoặc, "Ngươi đã làm gì với ta?"
Minh Trúc nhẹ giọng nói: "Không phải cô nương nói muốn giúp ta thống nhất hai giới, vì an toàn hợp tác của chúng ta, cùng cô nương kết một đạo khế ước."
"???" Ai đã cho ngươi lá gan! "Khế ước gì?"
"Khế ước sinh tử."
"???" Cái tên này vừa nghe đã thấy không phải thứ gì tốt rồi!
Minh Trúc tiến về phía trước một bước, hắn chậm rãi cúi đầu, nói bên tai Hoa Vụ: "Ta chết, ngươi cũng phải chết."
"......"
Ngươi có được ta đồng ý chưa?!
Vừa tỉnh lại, mạng đã ràng buộc với người khác......!từ từ đã!
"Nói như vậy, ngươi phải bảo vệ ta?" Hoa Vụ đột nhiên phản ứng lại, trên mặt lộ ra ba phần ý cười, đối mặt với tầm mắt thiếu niên, nhướng mày nói: "Ta chết rồi, ngươi hẳn là cũng phải chết đúng không?"
Minh Trúc: "......"
Hoa Vụ thay đổi suy nghĩ theo một hướng khác, tâm trạng đột nhiên thoải mái hơn, vỗ vai Minh Trúc, "Hợp tác vui vẻ, sau này chúng ta chính là người nhà!"
Thay đổi suy nghĩ quả nhiên rất quan trọng!
Minh Trúc: "......"
......
......
Gấu đen và Sơn Linh giằng co phía trên cung điện, ma tu kia lui về phía sau một vách tường, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Sơn Linh nghe thấy động tĩnh ở cửa địa cung, lập tức từ bỏ tranh phong đối chiến với gấu đen, xoay người bay qua, "Chủ tử."
Hoa Vụ đi ra trước, cô liếc mắt nhìn Sơn Linh, hơi mỉm cười, đi về phía gấu đen bên kia.
"......" Sơn Linh không biết nụ cười kia của Hoa Vụ có ý gì, có chút khó hiểu, "Chủ tử, người không sao chứ? Nhân tộc có làm gì người không?"
"Không có việc gì." Minh Trúc từ trong phế tích đi ra ngoài, nhìn ra xa, "Đã lâu không nhìn thấy thế giới bên ngoài rồi."
Sơn Linh vui vẻ cười một tiếng, "Chủ tử, chúng ta đi ra ngoài liền giết những súc sinh năm đó, chúc mừng cho ngài."
Tay trong tay áo Minh Trúc khẽ vuốt hai cái, "Không dễ dàng như vậy."
Sơn Linh ở bên cạnh bay tới bay lui, "Tất cả bọn chúng đều phải chết!"
Minh Trúc liếc hắn một cái, không có tiếp lời, mà nhìn về phía Hoa Vụ bên kia.
"Sao lại không thấy những ma linh kia?" Hoa Vụ đang hỏi ma tu núp ở một bên.
Lúc tiến vào có thể thấy không ít ma linh trốn ở chỗ tối.
Nhưng bây giờ ngay cả một con cũng không thấy đâu.
Ma tu chỉ vào Minh Trúc và Sơn Linh bên kia, run rẩy nói: "Bị bọn họ......!ăn rồi."
Hiển nhiên lúc Hoa Vụ hôn mê, đã xảy ra hình ảnh đáng sợ gì đó, khiến cho ma tu hiện tại hồi tưởng lại đều nhịn không được phát run.
Hoa Vụ: "???"
Gấu đen có thể hấp thu hết ma linh, chứng minh ma linh có thể bị coi là lực lượng để hấp thu.
Minh Trúc vừa mới cởi bỏ phong ấn, hẳn là rất cần lực lượng.
Nhưng......
Một đám ma linh lớn như vậy, toàn bộ ăn hết?
Các ngươi là heo à?
Không để lại hai con làm chân chạy vặt sao?
Hoa Vụ tìm gần đó một vòng, xác định một con cũng không còn.
"Các ngươi cũng thật có thể ăn." Hoa Vụ tức giận, "Một con cũng không giữ lại."
Minh Trúc nhìn khuôn mặt có chút tức giận thở hổn hển của thiếu nữ, hẳn là nàng chỉ là tức giận không để lại cho nàng hai con......!không phải đau lòng những ma linh kia.
Sơn Linh hì hì hai tiếng, cổ quái hỏi: "Ngươi cũng muốn ăn?"
"Hì hì, không muốn." Hoa Vụ hì hì trở về.
"......" Sơn Linh nghẹn một chút, nói chuyện bình thường, "Vậy giữ lại làm cái gì?"
"Làm tiêu bản không được sao?"
Hoa Vụ căng mặt đi ra ngoài.
Gấu đen túm lấy ma tu đuổi theo.
Sơn Linh bay bên cạnh Minh Trúc, nhỏ giọng nói: "Chủ tử, ta thật sự cảm thấy nàng không bình thường."
Nàng ta thế mà lại học hắn hì hì!
Minh Trúc như có điều suy nghĩ, cất bước đuổi theo, "Phong ấn của ngươi đã giải chưa?"
"Đương nhiên rồi."
Ánh mắt Minh Trúc dừng trên người nàng một lát, nói: "Ta