Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Hoa Vụ: "! ! "
Đệt!
Minh Trúc chỉ nuốt hai ngụm, đầu lưỡi đảo qua làn da mịn màng kia, máu ngừng chảy, chậm rãi buông nàng ra.
Từ lúc lập khế ước, uống qua máu của nàng, hắn liền phát hiện lực lượng của hắn được tăng cường.
Thân thể tuy rằng vẫn suy yếu như trước, nhưng so với dự liệu của hắn thì tốt hơn rất nhiều.
Ngay cả sau này hấp thu sức mạnh của Huyết Hồn Hoa cũng thuận lợi hơn so với dự đoán của hắn, sức mạnh đạt được càng vượt qua dự tính của hắn.
Cho nên hắn mới có thể đồng ý kế hoạch của nàng, trực tiếp tới cửa tìm Độ Sinh.
Bằng không với kế hoạch của hắn, hắn sẽ không lộ diện nhanh như vậy.
Chỉ tiếc! !
Lúc này đây đã hao hết sức mạnh tích góp trước đó.
Hoa Vụ ngoại trừ ban đầu có chút đau, cũng không có cảm giác nào khác.
Cô đưa tay sờ chỗ bị cắn một chút, ngước mắt nhìn về phía thiếu niên vẫn ôm mình như cũ: "Máu của ta! ! có gì đặc biệt?"
Nữ chính chỉ là thiên phú cực tốt, trong cốt truyện chưa từng nói máu của nàng có chỗ đặc biệt! !
Chẳng lẽ là nhãi ranh này có sở thích đặc biệt gì!?
Hoa Vụ kinh hãi, lập tức tránh hắn ra, lui sang một bên.
Minh Trúc cười một chút, đi về phía Vân Cẩm Ngọc.
Hoa Vụ nhíu mày, giơ tay ấn vào chỗ bị Minh Trúc cắn, rũ mắt liền đối diện với tầm mắt Độ Sinh, cô đạp một cước qua: "Nhìn cái gì mà nhìn, phi lễ chớ nhìn!"
Độ Sinh vốn còn chưa ngất xỉu, bị Hoa Vụ đạp như vậy, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"! ! " Sao lại còn ăn vạ chứ!
Hoa Vụ nhặt búa trên mặt đất lên, lập tức bỏ chạy.
! !
! !
Tâm ma trong mắt Ma tộc, là ma thấp kém nhất, Ma tộc huyết mạch chính thống căn bản chướng mắt.
Đối với Minh Trúc mà nói, bức tâm ma trong thân thể Vân Cẩm Ngọc ra, cũng không cần phí sức lực gì.
Vân Cẩm Ngọc bây giờ còn chưa lợi hại lắm, tâm ma đương nhiên cũng không thể đánh.
Minh Trúc nắm tâm ma trong tay, đưa cho Hoa Vụ: "Ngươi muốn nó làm gì?"
Tâm ma chính là một đoàn sương đen nhánh, ngay cả mặt cũng không có, lúc này giãy dụa trong tay Minh Trúc, kéo ra hình dạng khác nhau.
"Nuôi lớn.
" Hoa Vụ vui vẻ lấy ra một cái túi, cất tâm ma vào trong, "Ngươi lại giúp ta thi thuật, đừng để nó đi ra.
"
Minh Trúc: "! ! "
Sai khiến người thật đúng là không khách khí nha!
Minh Trúc giơ tay lên tùy ý vẽ hai cái trên túi.
Hoa Vụ xách túi, cân nhắc trong chốc lát, như có điều suy nghĩ hỏi: "Nhân tu mất đi tâm ma, còn có thể sinh ra tâm ma không?"
Minh Trúc không hiểu sao lại có loại trực giác, nàng hỏi lời này là muốn thu hoạch tâm ma một lần nữa! !
Nàng coi tâm ma là cái gì?
Rau hẹ à?
Cắt một cái còn có thể mọc ra một cái!
Hoa Vụ nhận được đáp án phủ định, ánh mắt nhìn Vân Cẩm Ngọc có thêm vài phần ghét bỏ, cô xoay người chạy đến bên gấu đen, kéo túi Càn Khôn bên hông nó xuống, đưa tới trước mặt Minh Trúc, "Giúp ta mở nó ra.
"
Đây là túi Càn Khôn của Vân Cẩm Ngọc.
Lúc trước cô không có cách nào sử dụng linh lực, không thể mở ra cấm chế do Vân Cẩm Ngọc thiết lập, cho nên vẫn làm đồ trang sức cho gấu đen treo ở bên hông.
Minh Trúc: "! ! tiểu gia hỏa, ngươi sai ta đến nghiện rồi à?"
Hoa Vụ trừng mắt: "Ngươi và ta huyết mạch tương liên, thân là người nhà, giúp ta một việc nhỏ thì làm sao.
"
Minh Trúc: "! ! "
Cái gì huyết mạch tương liên?
Sao trong miệng nàng có thể nhảy ra nhiều từ lung tung như vậy!
(Truyện được đăng tại w a t t p a d Thời Lam Yên)
Ánh mắt Minh Trúc hơi sâu, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, Hoa Vụ ngẩng đầu lên, đúng lý hợp tình nhìn thẳng vào hắn.
Cuối cùng là Minh Trúc từ bỏ trước, kéo túi Càn Khôn sang, cởi bỏ rồi ném cho nàng.
Hoa Vụ trực tiếp đổ toàn bộ đồ vật trong túi Càn Khôn ra, chất ra một ngọn núi nhỏ ở trong đại điện.
Bên trong có rất nhiều đan dược, linh khí cấp bậc không tồi, phù chú! ! còn có không ít kỳ trân dị bảo.
Sau khi Vân Cẩm Ngọc trọng sinh, trước tiên đem bảo bối có thể lấy được đều lấy tới, đồ vật trong túi Càn Khôn này rất phong phú.
Gấu đen ngồi xổm ở bên cạnh kéo những đan dược kia.
Nó tự mình biết cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn, mở binhg dược ra bắt đầu cắn dược.
Minh Trúc trầm mặc nhìn đại điện, một người một gấu ngồi trên mặt đất, cùng với Độ Sinh và Vân Cẩm Ngọc nằm không có động tĩnh.
Hình ảnh này! !
Có phải có chút không thích hợp không?
Minh Trúc từ bỏ suy nghĩ về hình ảnh không thích hợp, rũ mắt hỏi thiếu nữ ngồi trên mặt đất: "Ngươi còn