Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Minh Trúc dùng xương thú khắc đầy phù văn quỷ dị, thay thế ma cốt của Độ Sinh.
Có nhiều cách để tạo ra một con rối.
Phương pháp này của Minh Trúc, nhìn qua đơn giản, nhưng quan trọng là những cái phù văn và ma huyết của Độ Sinh.
Hoa Vụ nhìn hai cái đều cảm thấy choáng váng, hẳn là ẩn chứa lực lượng nào đó.
Nhân vật phản diện mà.
Có vài kỹ năng kỳ lạ cũng không có gì khó hiểu.
Minh Trúc làm xong việc cuối cùng, dưới mệnh lệnh của hắn, rất nhanh Độ Sinh đã đứng lên, chỉ là nhìn qua rất suy yếu, hoàn toàn không có khí thế của ma quân.
"Hạ mệnh lệnh như thế nào?" Hoa Vụ vòng quanh Độ Sinh, tò mò hỏi Minh Trúc.
Minh Trúc đem xương thú khắc phù văn như thế đưa cho nàng, "Muốn hắn làm cái gì, nói với nó là được."
"Điều khiển từ xa bằng giọng nói!"
"Cái gì?"
"Không có gì." Hoa Vụ cười một chút, hướng về phía xương thú nói: "Đi mang ghế tới đây."
Độ Sinh đứng không có bất kỳ phản ứng nào.
Hoa Vụ lắc lư xương thú, biểu tình có hơi mờ mịt.
"Cần phải đưa ma khí vào."
"......"
Minh Trúc giống như bất đắc dĩ, giơ tay nắm xương thú.
Ngón tay hắn lạnh lẽo, bàn tay thon dài nắm lấy xương thú, gần như nắm cả tay Hoa Vụ.
Hoa Vụ không có phản ứng gì, Minh Trúc liếc mắt nhìn nàng một cái, bình tĩnh phát ma khí ra.
Ma khí tiến vào xương thú, tay Minh Trúc nhanh chóng rút ra, đưa vào trong tay áo, ngay cả đầu ngón tay cũng nhìn không thấy.
Hiển nhiên Hoa Vụ lúc này càng cảm thấy hứng thú với đồ chơi mới, hạ mệnh lệnh với xương thú: "Nhảy một điệu."
Thân thể Độ Sinh hơi cứng ngắc động lên.
Độ Sinh là một ma quân, từ trước đến nay chỉ có thể xem người khác nhảy, bản thân làm gì mà từng nhảy.
Chân tay cứng ngắc, giống như một tên ngốc to con đang tập nhảy, tay chân không phối hợp.
Minh Trúc: "......"
Đại khái là hắn không đành lòng nhìn thẳng, trực tiếp xoay người sang chỗ khác.
Trước đó còn cảm thấy hắn làm quá đáng, dọa tiểu gia hỏa này sợ hãi.
Gia hỏa tốt!
Thế nhưng nàng còn biến thái hơn nhiều.
Hoa Vụ cảm thấy tài múa của Độ Sinh này không tốt lắm, còn đợi tiến bộ, để hắn dừng lại.
"Bộ dạng này của hắn không tự nhiên, sẽ bị người ta nhìn ra." Bây giờ Độ Sinh như vậy, ai nhìn mà không nói hắn có vấn đề.
"Chờ hắn tu dưỡng xong, ngày thường sẽ giống như trước kia."
Hoa Vụ hài lòng gật đầu: "Vậy là tốt rồi.
"
Nếu như trực tiếp bị người nhận ra, vậy còn có gì thú vị nữa.
Độ Sinh đã được giải quyết, nhưng có một người nữa.
"Còn nàng ta thì làm sao bây giờ?"
Minh Trúc cho rằng Hoa Vụ muốn giết nàng, ai biết nàng suy nghĩ một lúc lâu, chỉ là để cho gấu đen tìm một chỗ tốt ném nàng đi.
Nếu từ nay tinh thần Vân Cẩm Ngọc sa sút xuống, vậy cô cũng không cần phải ấn nữa.
Nếu còn không hết hy vọng, vậy cô còn phải ấn thêm một lần.
Quy trình làm việc là như vậy, cô cũng không có cách nào.
Nhưng cũng may, kế hoạch A đã được hoàn thành.
Còn trắng ra được một món đồ chơi.
Một ngày vui vẻ.
(Truyện được đăng tại w a t t p a d Thời Lam Yên)
......
......
Trong điện có động tĩnh lớn như vậy, đều không có ai tiến vào kiểm tra, là bởi vì Sơn Linh ở bên ngoài.
Hắn không chịu đòn được lâu như vậy, nhưng hắn có bản lĩnh đặc biệt, có thể tạo ra ảo cảnh.
Độ Sinh không thích quá nhiều người tới gần chủ điện, cho nên thủ vệ bên ngoài chủ điện không nhiều lắm, Sơn Linh khống chế bọn họ không tính là khó.
Cho nên Hoa Vụ vaf Minh Trúc ở bên trong đem ma quân biến thành con rối, cũng không ai phát hiện không thích hợp.
Đại điện đóng chặt cho đến ngày hôm sau mới mở ra.
Thủ vệ cũng không cảm thấy kỳ quái, ma quân đem mình nhốt trong điện mấy ngày đều đã từng có.
Độ Sinh từ bên trong đi ra, hắn chắp hai tay sau lưng, trầm mặt, nhìn qua chỉ là sắc mặt hơi kém một chút, cùng ngày thường không có quá nhiều khác biệt.
Độ Sinh tiện tay gọi tới một tên ma tu, "Gần đây trong thành có nhân ma không?"
Ma tu: "Bẩm ma quân, trong thành chắc là có một ít."
"Đi bắt bọn họ trở về."
"Vâng."
Nhân tu nhập ma được xưng là nhân ma, địa vị của bọn họ so với tâm ma hơi tốt một chút, dù sao cũng có thực thể, còn có tâm ma tương trợ, đánh đỡ một chút.
Nhưng đó chỉ là một chút.
Ngoại trừ những nhân ma còn tàn nhẫn hơn Ma tộc, có thể đạt được một ít tôn trọng, những người còn lại cũng cùng lắm chỉ là cỏ hoang ven đường.
Ma quân muốn bắt nhân ma, đây cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì.
Ma tu cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp dẫn người đi bắt mấy nhân ma trở về.
Nhân ma được đưa vào đại điện.
Họ bị trói, bịt mắt, sợ hãi quỳ trên mặt đất.
Minh Trúc ngồi trên chiếc ghế dựa đen đã tu sửa xong, vạt áo đỏ rực buông xuống mặt đất, tay để trong tay áo dài,