Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Bệnh viện.
"Bác sĩ, vợ của tôi thế nào rồi?"
"Chân bị thương nghiêm trọng......" Bác sĩ lắc đầu thở dài, tỏ vẻ thương thế ở chân rất khó chữa khỏi, phỏng chừng về sau chỉ có thể ngồi xe lăn.
Diệp Chí Dương nói với bác sĩ xong, khuôn mặt tiều tụy bước vào phòng bệnh.
Nhan Huệ Vãn nằm ở trên giường bệnh, thấy hắn tiến vào, vội vàng mở miệng: "Bác sĩ nói như thế nào? Chân của em còn có thể chữa khỏi không?"
Diệp Chí Dương lắc đầu.
Đáy mắt Nhan Huệ Vãn vốn đang có một chút mong đợi, nhưng theo cái lắc đầu của Diệp Chí Dương, chút mong đợi này không tiếng động mà rơi xuống.
Sao lại có thể......
Chẳng lẽ về sau cô phải ngồi ở trên xe lăn cả đời?
Nghĩ đến khả năng này, đáy lòng Nhan Huệ Vãn lập tức dâng lên từng đợt sợ hãi.
"Vì sao buổi tối ngày đó em lại chạy ra ngoài......!muộn như vậy, em còn uống nhiều rượu như thế." Diệp Chí Dương cũng không biết là đang oán giận, hay là đang bất mãn.
Nhan Huệ Vãn vừa mới biết tương lai mình không thể đi lại, lửa giận thoáng cái đã được đốt lên: "Nếu không phải do mẹ anh, tôi sẽ đi ra ngoài? Bây giờ tôi biến thành cái dạng này, anh còn nói những loại lời đấy, Diệp Chí Dương, anh là người sao?"
Nhan Huệ Vãn không muốn nhìn Diệp Chí Dương, đuổi hắn ra khỏi phòng bệnh.
......
......
Nhan Huệ Vãn căn bản không nhớ rõ buổi tối ngày đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Nàng chỉ nhớ rõ giống như có người lôi kéo cô ta, cô ta muốn tránh khỏi bọn họ......!sau đó hình như có tiếng kêu.
Tiếp theo cô ta liền mất đi ý thức.
Người qua đường phát hiện cô ta, nói cô ta rơi từ trên cao xuống.
Nhưng Nhan Huệ Vãn căn bản không nhớ là mình có từng trèo qua lan can.
Đáng tiếc bên kia cũng không có camera, ngay cả mấy tên du côn lưu manh buổi tối ngày đó quấy rầy cô cũng chưa bắt được.
Toàn bộ tình huống đều giống như cô ta vì tránh quấy rối, dưới tác dụng của cồn, trèo qua lan can, rồi ngã xuống.
Bản thân Nhan Huệ Vãn cũng không thể nói rõ ràng được tình huống cụ thể của buổi tối ngày hôm đó, cuối cùng người phải chịu trách nhiệm cho chuyện này cũng chỉ có cô ta.
Trong lúc cô ta nằm viện, mẹ Diệp đã từng đến hai lần.
Hai lần đều là đến tay không, khi đến còn chỉ biết quở trách cô ta, đổ hết tất cả mọi chuyện lên đầu cô.
Cô ta còn chưa phục hồi tốt, Diệp Chí Dương dưới sự khuyến khích của mẹ Diệp đã đưa cô ta xuất viện.
Bố mẹ Nhan Huệ Vãn qua đời sớm, trong nhà cũng không có thân thích nào đáng tin cậy, chuyện thành ra như này, hiện tại cô ta ngoại bỏ trông cậy vào Diệp Chí Dương, thì cũng không trông cậy vào ai khác được.
Cho nên cuối cùng Nhan Huệ Vãn cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật này.
Nhưng mà cô ta không biết, nhưng ngày kế tiếp, mới khiến cô ta sụp đổ.
Làm sao mẹ Diệp có thể chăm sóc cô ta, Diệp Chí Dương không ở nhà, cô ta ngay cả uống một ngụm cháo cũng phải tự mình làm.
Càng đừng nói bác sĩ bảo cô ta phải ở bên ngoài phơi nắng nhiều, mẹ Diệp sao có thể mang cô ta xuống lầu.
Mà cô ta ở nơi này, có rất nhiều chỗ bất tiện, một mình cô ta căn bản không có khả năng đi xuống.
Nhan Huệ Vãn chỉ có thể bị nhốt ở nhà.
Hai người ở cùng nhau trong thời gian dài, mẹ Diệp vẫn là người mồm miệng liến thoắng, Nhan Huệ Vãn cảm giác hai chân mỗi ngày đều đau —— tức.
Cô ta nói cho Diệp Chí Dương, Diệp Chí Dương mới đầu còn có thể nói mẹ Diệp vài câu, đi lấy đồ ăn giúp cô ta.
Nhưng thời gian dài, Diệp Chí Dương cũng lười quản.
Ngược lại cảm thấy là cô ta không đủ thông cảm cho bố mẹ.
Bọn họ là trưởng bối, làm sao có thể so đo với trưởng bối nhiều như vậy.
Nhan Huệ Vãn nhớ tới lúc trước ở Hạ Dư trong nhà, Hạ Dư phân phó Diệp Chí Dương làm đồ ăn, hắn ngay cả chữ không cũng không dám nói.
Nhìn lại bây giờ......
Thái độ của Diệp Chí Dương đối với cô ta càng ngày càng kém.
Nhan Huệ Vãn còn nghe thấy mẹ Diệp nói với Diệp Chí Dương nói, bảo hắn ly hôn với mình, đừng để cho mình liên lụy đến hắn, bằng không về sau ngay cả con cũng không có.
Cũng may Diệp Chí Dương không đồng ý, thậm chí còn đối tốt với cô ta không ít.
......
......
Ba tháng sau.
Mẹ Diệp ở nhà ném bát ném chậu, bố Diệp phỏng chừng là không chịu nổi, ra ngoài đi dạo vòng quanh.
Nhan Huệ Vãn để mặt mộc, tự mình đẩy xe lăn đi vào trong phòng.
Rầm rầm rầm!!
"Mở cửa ra!"Mẹ Diệp nổi giận hét lên một tiếng ở trong phòng bếp, "Ngày nào cũng chỉ biết sai sử cái bà già này, là tôi nợ các người à?"
Nhan Huệ Vãn không muốn nghe mẹ Diệp ồn ào một lúc, xoay người đi mở cửa.
Cửa