Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
"Giết hắn."
Hoa Vụ mở mắt ra đã thấy nam nhân quỳ gối trước mặt mình, người vừa nói ở bên trái cô, ngồi trên xe lăn bằng gỗ.
Mặc trường bào màu đen, gương mặt kia nhìn qua cũng chỉ xấp xỉ ba mươi, nhưng sắc mặt tái nhợt, hơi thở mỏng manh, như là bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.
Mà trong tay cô cầm một thanh trường kiếm.
Trường kiếm chĩa vào nam nhân trước mặt.
Nam nhân sợ hãi xin tha, giọng run rẩy: "Tha ta, cầu xin các ngươi tha ta.
Ta không dám nữa, ta biết sai rồi, tha mạng......"
"Khụ khụ khụ......" Người trên xe lăn ho khan, Hoa Vụ nghe tiếng động đó, tay cũng run rẩy theo, đừng có mà khụ rồi tắt thở luôn nhá......
Cuối cùng hắn cũng ngừng ho khan, giọng càng trầm, giống như hết sức: "Hữu Linh, ra tay."
"Đừng, tha mạng, hai vị đại hiệp tha mạng." Nam nhân dập đầu xin tha, trán rất nhanh đã rách ra, máu tươi chảy dọc khuôn mặt.
Hoảng sợ trong đáy mắt nam nhân dừng lại.
Hắn ngửa đầu nhìn thiếu nữ trước mặt.
Thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi, khuôn mặt xinh đẹp còn chưa phát triển hết, mười phần non nớt, còn hơi bầu bĩnh như trẻ con.
Con ngươi đen nhánh như sao trời, thấm đẫm hàn ý lạnh băng......
Làm hắn nhớ tới đêm mùa đông lạnh lẽo, khiến người ta lạnh run từ trong ra ngoài.
Nam nhân từ từ ngã xuống đất.
Bên tai là tiếng xe lăn lăn tới, thứ cuối cùng hắn ta thấy là hoa văn màu bạc kỳ quái trên vạt áo đen của nam nhân ngồi trên xe lăn kia.
Ý thức dần dần chìm vào bóng tối.
Hắn thấp thoáng nghe được tiếng nam nhân trên xe lăn nhẹ bẫng khen: "Rất tốt."
Hoa Vụ nhìn nam nhân trên đất tắt thở.
"Hữu Linh, con phải hiểu rằng, do dự sẽ làm con rơi vào nguy hiểm."
"......"
Do dự sẽ thua, ta hiểu!
Nữ chính phải quyết đoán, dũng cảm!
"Về thôi."
Hoa Vụ không đáp, nam nhân giống như cũng không để ý, để Hoa Vụ đẩy hắn ra ngoài.
Nơi bọn họ đứng lúc này là một cái hang núi, ngoài hang núi có một con đường, có dấu vết bị che giấu, Hoa Vụ cũng không cần lo chuyện bại lộ, đẩy hắn ra ngoài.
Hoa Vụ đẩy nam nhân đi ra từ con đường kia, thấy một chiếc xe ngựa bên ngoài.
Có một người đánh xe tuổi không lớn đang dựa vào bên cạnh xe ngủ gật.
Hoa Vụ thấy trước xe ngựa treo một cái thẻ bài, hoa văn trên đó giống hoa văn trên vạt áo nam nhân như đúc, đây chắc là xe ngựa của họ.
Hoa Vụ còn đang nghĩ phải lên xe thế nào, cũng không thể để tiểu cô nương chưa thành niên như cô bế hắn lên chứ?
Sau đó......
Cô thấy nam nhân kia đứng lên......!Đứng lên!
Ngươi con mẹ nó có thể đi, ngồi xe lăn làm gì?!
Nam nhân tự bước lên xe ngựa, chui vào bên trong.
Người đánh xe bừng tỉnh, thấy Hoa Vụ đẩy xe lăn đứng bên ngoài, hắn vội vàng nhảy xuống, gật đầu với Hoa Vụ, nhận xe lăn trong tay cô.
Hoa Vụ: "......"
Hoa Vụ hơi do dự, cũng đi theo lên xe ngựa.
Sau khi cô lên ngồi, nam nhân cũng không nói gì, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Hoa Vụ nhân cơ hội làm rõ tình hình.
......
......
Kịch bản này kể về câu chuyện giang hồ, nữ chính là sát thủ, khổ luyện nhiều năm để báo thù, trên con đường báo thù, quen biết yêu nhau với nam chính.
Nữ chính Hữu Linh, cha mẹ bị giết, nàng may mắn chạy thoát, được sát thủ về hưu Tạ Lan cứu.
Nàng bái Tạ Lan làm thầy, học cái loại kỹ xảo giết người, nhờ không ngừng nỗ lực, cuối cùng trở thành một sát thủ ưu tú.
Sau khi nữ chính xuống núi để tìm kiếm hung thủ sát hại cha mẹ nàng năm đó, bắt đầu lang bạt giang hồ.
Nhưng......
Nữ phụ Đỗ Điệp Nhi trọng sinh.
Phụ thân của Đỗ Điệp Nhi là hung thủ giết cha mẹ nữ chính.
Sau khi trọng sinh Đỗ Điệp Nhi thấy tuyến thời gian còn sớm, nữ chính còn đang học tập ở chỗ Tạ Lan.
Để tránh về sau cha nàng ta thân bại danh liệt, nàng ta cũng rơi vào kết cục người người kêu đánh, nàng ta liền phái người tới giết Tạ Lan, cũng định giết luôn nữ chính.
Nữ chính đương nhiên không dễ bị giết như vậy, nhưng Tạ Lan lại chết trước mặt nàng.
Nữ chính lúc này vẫn chưa học được hết bản lĩnh của Tạ Lan, Tạ Lan vừa chết, Đỗ Điệp Nhi có chỗ dựa muốn đuổi giết nàng, quá dễ dàng.
Tuy rằng