Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên
====
Người trong thiện phòng nhanh chóng nằm xuống, chỉ trong chốc lát, người có thể đứng đã không còn bao nhiêu.
Ngay cả người của Tri Lai sơn trang cùng người bận rộn trong phòng bếp cũng không có mấy người may mắn thoát khỏi.
Trương thị cùng Liên Hương cũng không tránh được, nhưng tảng đá lớn dưới đáy lòng Trương thị đáy lòng lại rơi xuống, xem ra là đắc thủ.
Trương thị lặng lẽ từ trong tay áo lấy ra một cái bình sứ, đổ mấy viên thuốc ra, đút cho Liên Hương trước.
"Mẫu thân?" Liên Hương khó hiểu.
Trương thị ý bảo nàng không cần nhiều lời, nhanh chóng nuốt xuống đi.
Trương thị để bên người người lặng lẽ uống thuốc giải vào, thuốc giải phát huy tác dụng cần có thời gian, cho nên bà ta nằm bò không nhúc nhích, giống những người khác, làm bộ cái gì cũng không biết.
"Sao lại thế này! ! "
"Ai làm.
"
"Tri Lai sơn trang! ! "
"Người của Tri Lai sơn trang cũng đều nằm xuống.
"
"Một chút sức lực cũng không sử dụng được, nội lực cũng không có cách nào dùng! ! "
Còn có số ít người không sao, nhưng đều là hạ nhân vội đến mức không có thời gian ăn uống gì, bọn họ thấy tình huống không đúng, lập tức chạy ra gọi người.
Hoa Vụ ghé vào trên bàn giả chết, ánh mắt lại dừng ở Trương thị bên kia, suy nghĩ đợi lát nữa thừa dịp loạn bắt bọn họ đi, để tránh chuyện xấu.
! !
! !
Rừng cây nơi nào đó.
Đỗ Lăng mang theo người ở trong rừng cây chờ.
Ở phía sau bọn họ, là mấy người mặc y phục của đệ tử Tri Lai sơn trang, có người đã tắt thở, còn hai người sống bị trói, đánh đến mặt mũi bầm dập.
Một mảnh này đều là địa bàn của Tri Lai sơn trang.
Đỗ Lăng muốn đi lên, nhất định phải giải quyết những đệ tử tuần núi của Tri Lai sơn trang này trước.
Có thể là bởi vì đại hội anh hùng đại hội, đệ tử tuần núi đều nhiều hơn rất nhiều so với bình thường.
Lần này bọn họ đi lên cũng là may mắn, bằng không thì hiện tại đều đã bại lộ.
"Chủ tử, lâu như vậy còn không có tin tức, có thể là thất thủ hay không?"
Đỗ Lăng khoanh tay đứng đó, không thấy nửa điểm hoảng loạn: "Chờ một chút.
"
"Vâng.
"
Một lần chờ này, lại là hơn nửa canh giờ.
Phương hướng của Tri Lai sơn trang, rốt cuộc cũng có tín hiệu bắn lên không trung.
"Chủ tử.
" Thuộc hạ kích động lên: "Chắc là đã đắc thủ! Bây giờ chúng ta đi qua sao?"
Đỗ Lăng đứng trong chốc lát, "Đi thôi.
"
Sau khi đến Tri Lai sơn trang, Đỗ Lăng không có đi vào, mà là phái người giết vào trước, xem thử tình huống bên trong.
Toàn bộ Tri Lai sơn trang, hiện tại có thể động thủ chính là những hạ nhân đó, cùng một ít đệ tử bình thường.
Nhưng mà những người này một hiệp cũng không ngăn được.
"Chủ tử, phần lớn người đều ở thiện phòng bên kia, thuộc hạ đã gọi người vây quanh bọn họ.
" Tên này thuộc hạ rất kích động, "Ngài không nhìn thấy thì thôi, bọn họ đều quỳ rạp cả trên mặt đất.
"
"Còn có một ít người khác?"
"Không đáng lo, thuộc hạ đã phái người giết vào, rất nhanh sẽ bắt bọn họ lại đây.
"
Đỗ Lăng suy nghĩ một chút, lúc này mới nhấc chân vào bên trong, đi về phía thiện phòng.
Lúc này, mọi người đã bị đuổi tới trên đất trống bên ngoài thiện phòng.
Đỗ Lăng mang theo người đi vào, lập tức liền cảm giác được vô số tầm mắt dừng ở trên người hắn, phảng phất như lưỡi dao sắc bén.
Những người này hận không thể giết hắn.
Nhưng hiện tại lại chỉ có thể giống như chó, quỳ rạp trên mặt đất.
Đỗ Lăng thấy trang chủ Tri Lai sơn trang cùng đám người đại biểu dẫn đầu môn phái kia đều ở đây, trên mặt cuối cùng lộ ra một chút tươi cười.
Hắn lại tìm một vòng, kết quả không nhìn thấy Trương thị.
Người Trục Nguyệt Lâu đều không ở nơi này.
Đỗ Lăng phân phó người phía sau: "Đi tìm mấy người của Trục Nguyệt Lâu.
"
"Vâng.
"
Đỗ Lăng cũng không quá lo lắng, hắn nghĩ Trương thị đã mang theo người chờ ở chỗ khác.
Cho nên lúc này Đỗ Lăng đem toàn bộ lực chú ý đặt lên những người ở đây: "Chư vị ở chỗ này tổ chức đại hội anh hùng, sao cũng không báo cho Đỗ mỗ một tiếng, là khinh thường Đỗ mỗ ư?"
"! ! "
Đó là khinh thường ngươi sao?
Ngươi không tự đếm được sao?
"Ngươi tính là cái anh hùng gì? Ngươi chính là tên ma đầu giết người!" Có người nghẹn đủ lửa giận, nổi giận gầm lên một tiếng.
Người đứng ở bên cạnh, lập tức bắt hắn lại, tay đấm chân đá.
Hoa Vụ ngồi xổm ở đằng sau, cùng Liên Hoài nói chuyện: "Thấy không, súng bắn chim đầu đàn, ngươi có thể học