Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
Trang chủ ngồi xếp bằng dưới đất, thẳng tắp như tùng bách, nhìn bóng dáng của hắn ta, cho người ta một loại cảm giác an toàn như là nếu hắn còn đó, trời sập xuống cũng không sao.
Ngôn Tình Cổ Đại
Lúc này trang chủ nhìn chằm chằm Đỗ Lăng, trên khuôn mặt vốn dĩ ôn hòa không thấy nửa điểm cảm xúc, "Ngươi cho rằng buộc bọn ta thần phục ngươi, là ngươi có thể thống nhất võ lâm sao?"
"Bọn ta chỉ là thiểu số trong võ lâm này, cho dù hôm nay ngươi giết hết bọn ta, ngày sau vẫn sẽ có hàng ngàn hàng vạn bọn ta đứng ra.
"
Đỗ Lăng cười một cái, "Vậy để bọn chúng tới.
"
Hắn toan tính nhiều năm như vậy, trước đó lại bởi vì Phùng Trung mà không thể không lật mặt với bọn họ.
Rất nhiều chuyện đều không dễ làm.
Cấp dưới của Đỗ Lăng chạy tới, thấp giọng báo cáo bên tai hắn: "Chủ tử! ! Không tìm được người của Trục Nguyệt Lâu.
"
"Không tìm được?" Nhẹ nhàng khoan khoái trên mặt Đỗ Lăng biến mất, "Một người cũng không thấy?"
Cấp dưới lắc đầu: "Đã tìm khắp nơi rồi, một người cũng không thấy.
"
Trên mặt Đỗ Lăng đã bị căng thẳng thay thế, ánh mắt của hắn lại lần nữa chuyển đến đám người trang chủ, đáy lòng dần dâng lên dự cảm không tốt.
Hắn đảo mắt nhìn đám người ở đây lần nữa, phát hiện trong đám người này, thiếu mất nhị trang chủ.
Vút ——
Mũi tên từ hai bên tường bắn vào, người canh giữ ở hai bên trúng chiêu đầu tiên.
Nhưng bọn họ phản ứng nhanh, sau đợt thứ nhất, bắn tên nữa cũng không có tác dụng mấy.
Cho nên qua hai đợt, người bên ngoài hình như đã từ bỏ cách tấn công này.
Đồng thời, nhị trang chủ dẫn theo một ít đệ tử xuất hiện.
Lúc này trang chủ thong thả đứng dậy, "Đỗ Lăng, hôm nay thắng thua còn chưa rõ đâu.
"
Đỗ Lăng cười ra tiếng, lập tức đứng dậy, một chưởng đập nát ghế dựa bên dưới: "Xem ra là ta đã xem thường các ngươi!"
Đầu bên kia, nhị trang chủ nghiêm mặt, giống như đại tướng quân trên chiến trường, phất tay hạ lệnh: "Giết!"
Mọi người đã sớm khôi phục lại, đứng dậy cùng lúc, chạy về phía đội ngũ quân địch hai bên.
Đỗ Lăng vẫn rất cẩn thận, mang theo không ít người.
Nhưng người tham gia đại hội anh hùng này cũng không ít, hai bên đánh nhau, về mặt số lượng cũng không có ưu thế gì, vậy chỉ có thể dựa vào thực lực.
Hoa Vụ không tham gia chiến đấu, cô dựa vào thân thể linh hoạt và hào quang nữ chính, xuyên qua đám người, đốt mấy mũi tên trong mưa tên lúc nãy.
Đại huynh đệ lúc nãy ngồi cạnh Hoa Vụ nhìn thấy hành vi kì lạ của cô, đá văng một người ra, chạy vội tới bên cạnh cô, "Ngươi đang làm gì thế?"
Hoa Vụ liếc nhìn hắn một cái, "Ngươi không đi đánh nhau, đi theo ta làm gì?"
"! ! "
Vì ngươi rất kì lạ chứ sao!!
Mọi người đều đang đánh nhau, ngươi ở đây đốt mấy thứ này?
Liên Hoài đã đốt hết mấy mũi tên phía bên kia, xuyên qua biển người, đang đi về phía Hoa Vụ.
Tất cả những người cản đường hắn, không phải bị hắn đánh bay, thì là lập tức tắt thở.
Hắn như là một sát thần.
Cả người đều bao bọc bởi lệ khí, ánh mắt lạnh băng có thể hóa thành kiếm, cắt qua thân thể máu thịt.
Giữa trời màu máu, hắn đang nhanh chóng chạy về hướng này.
Đại huynh đệ bị Liên Hoài khí thế hừng hực chạy đến dọa hết hồn, thiếu chút nữa cho rằng hắn là người của Đỗ Lăng, định nâng kiếm chém tới.
Nhưng thiếu niên vừa đến trước mặt Hoa Vụ, lập tức thay một gương mặt ngoan ngoãn, dùng giọng điệu lấy lòng nói: "Ta đốt hết rồi.
"
Hoa Vụ nắm tay Liên Hoài: "Ừ, chúng ta rời khỏi đây trước.
"
Đại huynh đệ bị sự lật mặt của Liên Hoài dọa sợ.
Sau đó lại bị Hoa Vụ đột nhiên nói ra khỏi đây làm cho ngơ ngác, cũng không biết bị chập dây thần kinh nào, lại đuổi theo sau.
Hoa Vụ phát hiện hắn theo sau, khó hiểu: "Ngươi đi theo ta làm gì?"
"Các ngươi đi đâu?" Đại huynh đệ nghi hoặc: "Sao lúc này các ngươi lại chạy ra ngoài?"
"Chỗ đó đánh nhau sung vậy, không chạy thì làm gì?" Hoa Vụ đương nhiên nói: "Ta đã làm xong công việc ở đây, chuyện khác, giao lại cho mọi người! Đại hội anh hùng, đương nhiên là phải để tất cả mọi người đều tham gia mới gọi là đại hội anh hùng chân chính!"
"???"
! !
! !
Bên ngoài Tri Lai sơn trang.
Trong rừng cây.
Đại huynh đệ đứng cạnh một cây đại thụ,