Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
====
"Các người thật đúng là khó tìm.
"
Hoa Vụ nhảy xuống phế tích.
Hứa Tố không rõ nguyên do run lên, khẩu súng trong tay suýt chút nữa rơi xuống.
Lòng bàn tay và phía sau lưng cô ta trong nháy mắt túa ra mồ hôi lạnh.
Ban nãy đối mặt với Bạch Tuyệt, tuy rằng Hứa Tố cũng có phần sợ hãi, nhưng không có làm cô sởn tóc gáy như giây phút này.
Vì sao! !
Cô ta lại xuất hiện ở chỗ này?
Người của Lý đội trưởng không bắt cô ta sao?
Ngón tay của Hứa Tố cử động, nhắm họng súng thẳng vào Hoa Vụ.
Nhưng chỉ giây tiếp theo, đồng tử của cô ta lập tức co rụt, không để tâm đến đống sắt thép đá vụn nguy hiểm trên mặt đất, ôm thân mình lăn sang bên cạnh.
Pằng ——
Viên đạn bắn vào thanh thép, bị bật ngược ra ngoài, rơi vào giữa đống đá vụn, tiếng leng keng leng keng vang lên vài lần.
"Ôi trời! ! Lại có thể để cô tránh được.
" Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái nhỏ chứa đầy ác độc, "Lần sau có thể sẽ không như vậy nữa đâu.
"
Hứa Tố nhanh chóng nép mình vào sau đống đổ nát, há to mồm thở dốc.
Phục Cừ này! !
Không đúng lắm!
Ngực Hứa Tố phập phồng vài cái, cô ta hoảng loạn mò mẫm trên người.
Vừa rồi khi giao chiến với Bạch Tuyệt, quần áo trên người đã bị rách vài chỗ.
Cô ta mò vài lần cũng đều không mò được đồ vật ra, đáy lòng lại càng hoảng hốt hơn.
Chỗ nào vậy! !
Không có! ! Chỗ này cũng không có.
Sao lại không thấy.
"Tôi lặn lội đường xa đi tới tận đây, cô lại trốn tránh tôi như vậy có phải hơi bất lịch sự hay không, không phải cô rất muốn bắt tôi sao? Hiện giờ tôi đã tới rồi này, cô không muốn ngắm tôi nhiều một chút! ! ư?"
Âm thanh kia nhẹ tênh, giống như thật sự đã đi rất xa.
Nhưng khi một chữ cuối cùng được thốt lên, âm thanh kia lại là phát