Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
"Từ nay về sau, em có sức hấp dẫn trí mạng đối với tôi.
" Giọng nói của Bạch Tuyệt nhiễm ý cười, "Chuyện như vậy, em phải tập quen dần đi.
"
Đầu Bạch Tuyệt đè trên cổ Hoa Vụ, như thầm thì với tình nhân, "Không phải em muốn thế này sao? Tôi sẽ thuận theo ý em, thần phục em! ! "
Những lời ái muội đó làm Hoa Vụ cảm thấy Bạch Tuyệt lúc này rất nguy hiểm.
Cô hơi hoàn hồn, không nhanh không chậm nói: "Máu của tôi đâu có uy lực mạnh đến thế.
"
Bạch Tuyệt cười nhẹ, chờ hắn cười đủ rồi, lúc này mới nói: "Nếu em mạnh hơn chút nữa, cũng không phải không thể.
"
Cô không đánh thắng được hắn.
Mặc dù bản thân nghiện cô, nhưng hắn cũng có rất nhiều cách để cầm tù cô bên người.
"Ồ.
" Hoa Vụ quay đầu, căng khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc hỏi: "Vậy tôi phải làm thế nào để có thể mạnh lên?"
Bạch Tuyệt theo động tác của cô, dịch về sau, nhưng tư thế này, vẫn cách rất gần, hơi thở nóng rực của nhân loại gần như đan chéo với hơi thở lạnh băng của hắn.
"Vì sao tôi lại muốn để em mạnh lên chứ?" Bạch Tuyệt dời tầm mắt, "Tự gây phiền phức cho bản thân.
"
"Tôi mạnh thì có thể bảo vệ anh nha.
"
"! ! "
Ai cần cô bảo vệ.
Hoa Vụ đứng dậy, chăn trượt khỏi người bọn họ.
Lúc này Hoa Vụ mới phát hiện quần áo của mình đã được thay, "Anh thay?"
"Ừm.
" Bạch Tuyệt nắm cổ tay cô, mập mờ mà câu lấy đầu ngón tay, "Bảo bối của tôi, đương nhiên phải đích thân chăm sóc.
"
Hoa Vụ rút tay ra, đè ngực hắn lại, cười như không cười hỏi: "Thân vương các hạ, anh cảm thấy tôi có thể giết anh không.
"
"Cầu còn không được.
"
Hoa Vụ nhíu mày, nghi hoặc đánh giá hắn.
Bạch Tuyệt lại giữ chặt tay cô lần nữa, đặt lên cánh môi khẽ hôn, "Nhưng trước đó, em phải ngoan ngoãn nghe lời.
"
Hoa Vụ đột nhiên rút tay, nhảy xuống giường.
Phòng rất sạch sẽ, có không ít đồ dụng, không giống như là chỗ được dọn ra tạm thời, chắc là chỗ đôi lúc Bạch Tuyệt sẽ nghỉ lại.
Hoa Vụ vào phòng tắm rửa sạch mặt.
Chờ cô đi ra, Bạch Tuyệt đã dậy, đứng trước cửa kính, nhìn nơi xa.
Trên bàn đã bày đồ ăn, còn đều được làm từ nguyên liệu tươi mới.
Hoa Vụ mất máu quá nhiều, cần bổ sung dinh dưỡng gấp, cũng không khách sáo, kéo ghế ra ngồi xuống bắt đầu ăn.
Bạch Tuyệt nghe thấy tiếng ghế xê dịch, xoay người bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô, lấy đi cái muỗng trong tay cô, trong ánh mắt khó hiểu của Hoa Vụ, tự tay đút cô.
"! ! "
Không cần tự động tay, Hoa Vụ dựa vào ghế, chỉ cần phụ trách há mồm là được.
Bạch Tuyệt thì lại cảm thấy bạn nhỏ thật ngoan, đáy lòng tạm thời bỏ qua những hành vi lung tung kia của cô.
"Lúc ấy sao em lại xuất hiện ở đó?"
Nhắc tới cái này, Hoa Vụ liền nhớ tới một chuyện, "Chúng ta phải quay lại đó.
"
Bạch Tuyệt rất kiên nhẫn hỏi: "Để làm gì?"
"Anh bị Hứa Tố bắn trúng mấy viên đạn?"
"Chắc là bốn viên.
"
"Anh nói xem tại sao cô ta lại hao hết tâm tư bắn anh nhiều phát như thế, súng đạn cũng đâu thể tạo ra thương tích đặc biệt gì cho anh.
"
"! ! "
Bạch Tuyệt khuấy cháo trong chén, suy ngẫm về hành vi của Hứa Tố lúc đó.
Đúng là rất kỳ lạ! !
Viên đạn kia ngoại trừ có thể xuyên qua cơ thể hắn, không có tí tác dụng nào.
Nếu không có tác dụng, sao phải hao hết tâm tư làm như thế?
Vậy chỉ có thể là có tác dụng càng lớn hơn nữa!.
.
Hiểu được điểm mấu chốt, Bạch Tuyệt chỉ cười một cái, không quá để ý, "Sao em lại biết những thứ này?"
Cằm Hoa Vụ hất lên: "Tôi là thần.
"
Bạch Tuyệt đưa muỗng tới bên miệng cô, cười nói: "Há mồm.
"
Hoa Vụ: "! ! "
! !
! !
Cơm nước xong, Bạch Tuyệt lấy một bộ quần áo từ trong tủ quần áo ra đưa cho Hoa Vụ: "Mặc vào.
"
Sau khi Hoa Vụ im lặng mất 30 giây, hít sâu một hơi, "Ngay cả tôi mặc gì anh cũng muốn quản?"
Việc ăn mặc của nữ chính là chuyện anh có thể quản sao?
Big gan!
Bạch Tuyệt: "Rất đẹp.
"
"! ! "
Hoa Vụ ngang ngược cầm quần áo ném xuống đất, cười với hắn một cái, tự mình đến tủ quần áo chọn một bộ.
Bạch Tuyệt chỉ nhìn cô, cũng không khăng khăng bắt cô mặc quần áo hắn chọn.
Bạch Tuyệt đưa Hoa Vụ quay về thành phố đổ nát đêm đó.
Nơi này tuy nằm trong khu vực quản lý của Viện sinh vật Niết Bàn, nhưng cái thành phố đổ nát này không quá quan trọng, rõ ràng giám sát không quá nghiêm ngặt.
Bạch Tuyệt tránh đội tuần tra đi, dễ như trở bàn tay đã vào được.
Trên mặt đất chỉ có dấu vết hỗn loạn và dấu chân lộn xộn, thi thể của Hứa Tố đã không thấy đâu.
Hoa Vụ tưởng người