Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân.
Beta by DMP.
====
Hoa Vụ: "! ! "
Ui chà!
Như này cũng không chết!!
Có phải cô ta bị huyết tộc hoá rồi không!
Chuyện đầu tiên Hứa Tố làm sau khi đứng lên là lấy ra một khẩu súng khác, không hề do dự, giơ tay bắn ngay một phát lên trên.
Viên đạn bay lên trời cao với tốc độ quỷ dị.
Hoa Vụ ôm chặt Bạch Tuyệt bên cạnh, nhảy xuống dưới.
Viên đạn lao qua sân thượng, quẹo một góc rồi lại đuổi theo.
Hôm nay Bạch Tuyệt không bị thương, hắn ôm lấy Hoa Vụ, lượn một vòng trên không trung tránh đạn.
Nhưng mà viên đạn kia đã khoá mục tiêu Bạch Tuyệt, lại lần nữa chuyển hướng, đuổi theo Bạch Tuyệt.
Bạch Tuyệt giơ tay, dây leo trên mặt đất đột nhiên sinh trưởng lên phía trên, hình thành một tấm chắn, ngăn cản viên đạn kia.
Dây leo không thể ngăn cản viên đạn, nó xuyên qua dây leo.
Nhưng tốc độ chậm lại.
Bạch Tuyệt mượn lực đánh nó trật quỹ đạo, nhưng dù phải xuyên tường, nó vẫn như cũ, bám riết lấy Bạch Tuyệt.
"Thứ này theo đuôi giỏi thật! ! " Hoa Vụ nhìn xuống dưới một cái, Hứa Tố đang chạy ra ngoài trên con đường được lửa đốt mà thành kia.
Đường phố bên ngoài có tiếng súng và tiếng quỷ hút máu kêu, hẳn là người của Viện sinh vật Niết Bàn.
Mắt Hoa Vụ tối lại.
"Đuổi theo Hứa Tố.
" Hoa Vụ bảo Bạch Tuyệt.
Bạch Tuyệt nhìn viên đạn đã sắp tiếp cận hắn, vẫn lựa chọn đưa Hoa Vụ lao về phía Hứa Tố.
Qua khóe mắt, Bạch Tuyệt nhìn thấy một tia sáng từ trên trời rơi xuống, rất nhẹ rất nhạt, từng sợi ánh sáng nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay Hoa Vụ, tạo thành một đoàn ánh sáng.
Bạch Tuyệt đi xuống, chuyển hướng tầm mắt, không nhìn thấy Hoa Vụ đang làm cái gì.
Chờ cô lùi về trong ngực mình, trong tay đã bắt được viên đạn kia.
Xung quanh viên đạn còn quầng sáng mơ hồ, như thế đang trói buộc nó.
Lúc này Bạch Tuyệt không rảnh rỗi hỏi tại sao cô làm được, hắn đuổi theo Hứa Tố, đưa Hoa Vụ dừng trước mặt cô ta, ngăn chặn đường đi của cô ta.
Hoa Vụ niết viên đạn trong lòng bàn tay, chắp tay sau lưng, cười nhìn người dừng ở đối diện, "Giáo sư Hứa, cô sống dai thật.
"
Hứa Tố: "! ! "
Hứa Tố không trả lời, giơ tay muốn nổ súng vào Hoa Vụ, một dây leo bên cạnh đánh tới đây, quấn lên cánh tay Hứa Tố.
Tay Hứa Tố run lên, vũ khí trong tay rơi xuống.
Tuy rằng bây giờ cô ta có thể bất tử.
Nhưng tố chất cơ thể, vẫn chỉ là một người bình thường.
Dây leo bò lại đây, cuốn lấy tứ chi Hứa Tố.
Hứa Tố giãy giụa, xé rách dây leo, nhưng dây leo này bền chắc đến kì lạ, sức lực bình thường căn bản không đủ để xé rách chúng.
Trong khi xé rách, những sợi dây leo quấn quanh cơ thể Hứa Tố, dần dần quấn cô ta thành cái kén.
"Lại gây rắc rối cho tôi.
" Hoa Vụ đi về phía Hứa Tố, "Bây giờ giết cô còn hơi phiền phức! "
Nói rồi cô ấy lấy một chiếc bật lửa ra.
Tạch ——
Ngọn lửa phản chiếu gương mặt tinh xảo của cô gái.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng chậm rãi, chậm rãi mỉm cười, "Tôi không tin thiêu cô thành tro, cô vẫn có thể sống lại.
"
"Chờ một chút.
"
Bạch Tuyệt gọi Hoa Vụ lại.
Hoa Vụ quay đầu nhìn hắn, "Có chuyện gì vậy?"
Bạch Tuyệt: "Tôi có chút chuyện muốn hỏi cô ta.
"
Hoa Vụ buông lỏng ngón tay, ngọn lửa trên bật lửa vụt tắt, cô ra hiệu cho Bạch Tuyệt nhanh chóng hỏi, hỏi xong thì thiêu luôn.
Chờ thêm một giây, nguy hiểm tăng thêm một phần.
Bạch Tuyệt có thể nhìn ra được sự phấn khích không chờ nổi muốn châm lửa trên gương mặt của Hoa Vụ, giống như bất đắc dĩ, sờ đầu Hoa Vụ, sau đó mới nhìn Hứa Tố.
"Khế ước chi kiếm ở đâu?"
Hứa Tố bị dây leo cuốn lấy sắp không thở nổi, khuôn mặt đỏ lên.
Cổ họng cô ta phát ra tiếng cười quái đản, gằn từng chữ một nói: "Anh muốn biết! ! Thì thả tôi ra, chỉ có tôi mới biết được khế ước chi kiếm ở đâu.
"
Khế ước chi kiếm?
Hoa Vụ kiểm tra lại trong đầu, chắc chắn cô chưa từng nghe qua từ này.
Ngón tay Hoa Vụ động một cái, tiếng tách nhỏ vang lên, bật lửa lại lần nửa bùng lên ngọn lửa.
Thân thể Hứa Tố không hiểu sau lại run lên.
Tròng mắt hơi cứng đờ mà nhìn Hoa Vụ phía bên kia.
Hoa Vụ nhẹ buông tay, lửa lại tắt lần nữa.
Giây tiếp theo, lại sáng lên.
Bạch Tuyệt làm như không thấy Hoa Vụ chơi bật lửa, con ngươi màu vàng sẫm nhìn chằm chằm Hứa Tố: "Cô cho rằng cô không nói, thì tôi không thể biết sao?"
Hứa Tố: "! ! "
Bạch Tuyệt hiển nhiên không có ý định nói nhảm với Hứa Tố.
Dây leo cuốn lấy Hứa Tố đột nhiên buông ra, chậm rãi từ mặt đất rút đi.
Hứa Tố không biết vậy là có ý gì, nhưng vẫn chạy ra bên ngoài