Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.
====
Hấp Huyết Đằng bò lan ra khắp nơi, vũ khí phun lửa đặc chế có hiệu quả với nó, nhưng bọn họ không tìm thấy thấy bản thể của Hấp Huyết Đằng ở đâu cả, phun xong lại mọc lại rất nhanh.
Hấp Huyết Đằng bò vào các tầng lầu, bắt đầu càn quét điên cuồng mà dùng bữa.
Một tòa rồi lại một tòa nhà, đều bị dây leo giăng kín.
Bạch Tuyệt nắm tay Hoa Vụ dẫm lên dây leo mà bước, một số người chưa bị giết hại nhìn thấy hình ảnh này qua khe cửa sổ, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Nhưng không ai dám cầu cứu.
Có thể dẫm lên những cái dây leo đó đi tới, là người sao?
! !
! !
Rầm ——
Bức tường sụp đổ, Bạch Tuyệt che chở Hoa Vụ đi vào lối đi ngầm, dây leo đằng sau nhanh chóng chui vào từ hai bên bọn họ, phủ kín cả lối đi.
Lối đi dẫn xuống, cũng không sâu, rất nhanh đã đến đáy.
Phía dưới là một cánh cửa kim loại.
Một cái cửa kim loại, với Bạch Tuyệt mà nói thì không phải việc gì khó.
Cửa kim loại mở ra, Hoa Vụ liền thấy khế ước chi kiếm cắm trên một cái đài trong tầng ngầm.
Rất giống với trọng kiếm của kỵ sĩ.
Dây leo khô quấn quanh thân kiếm, lá trên dây leo khô, nụ hoa chưa nở, quả cây lại vẫn giữ nguyên dáng vẻ hoàn mỹ.
Đài cắm kiếm và mặt đất của tầng hầm ngầm hoàn toàn không giống nhau, rõ ràng là thanh kiếm được giữ nguyên dáng vẻ này mà chuyển tới đây.
Hoa Vụ đi một vòng quanh đài, dây leo khô này mọc ra từ bên trong đài, quấn quanh thân kiếm.
Hoa Vụ còn phát hiện mấy ngọn dây leo khô có dấu vết bị bẻ gãy.
Các chỗ khác đều được giữ gìn hoàn hảo, cho nên không có chuyện bị hỏng lúc vận chuyển.
Chỉ có thể là có người cố ý! !
Hoa Vụ đếm mấy cái dấu vết kia, vừa đúng năm cái.
Hoa Vụ sờ viên đạn trong túi, viên đạn Hứa Tố dùng để đối phó Bạch Tuyệt, là lấy nguyên liệu từ đây.
Hoa Vụ thấy Bạch Tuyệt lên đài, "Anh muốn rút nó ra à?"
"Ừ.
"
Hoa Vụ lịch sự thắc mắc: "Anh có thể rút ra không đấy?" Loại tình tiết này, dù có nhìn thế nào cũng là việc của nữ chính nha.
"! ! "
Bạch Tuyệt dường như nghĩ đến cái gì, xuống khỏi đài, nhường cơ hội rút kiếm này cho Hoa Vụ: "Em tới thử xem.
"
"Tôi?" Hoa · nữ chính · Vụ lui về phía sau, lắc đầu, "Tôi không muốn.
"
"Khế ước chi kiếm có thể giết chết thân vương đấy, em không muốn sao?" Trong giọng nói Bạch Tuyệt dường như mang theo mê hoặc, với khuôn mặt tuấn tú kia, cùng ánh mắt dịu dàng đó, bất kể ai nghe xong đều sẽ động tâm.
Nhưng Hoa Vụ thì không.
Cô cảnh giác mà lý trí lui về phía sau, lễ phép tỏ vẻ: "Tôi không muốn, tôi đâu định giết anh.
"
"! ! "
Không định giết hắn! !
Có lẽ Bạch Tuyệt bị những lời này lấy lòng, cả người đều bao phủ một tầng vui sướng nhàn nhạt.
Hắn bước đến dỗ dành cô: "Giúp tôi rút một cái, được không?"
Lúc Bạch Tuyệt nhờ vả người khác, thái độ rất thành khẩn, thậm chí còn mang theo vài phần lấy lòng.
Hoa Vụ kéo căng khuôn mặt nhỏ, không dao động.
"Aiz! ! Tôi đành tự rút vậy.
" Bạch Tuyệt hôn lên đôi môi mềm mại của thiếu nữ, cũng không hề tỏ ra tức giận, "Đợi lát nữa mà phát hiện tình hình không ổn, em hãy ra ngoài trước.
"
Hoa Vụ nhìn Bạch Tuyệt lại lần nữa đi lên đài.
Cô khẽ mím môi, nhìn tay Bạch Tuyệt đang vươn đến chuôi kiếm.
Đúng lúc hắn sắp chạm tới chuôi kiếm, viên đạn trong túi Hoa Vụ đột nhiên động đậy, cố gắng bay đến phía bục tròn.
Hoa Vụ ấn túi lại, tim không hiểu sao lại đập nhanh, "Bạch Tuyệt đừng đụng!!"
Trong lúc nói, Hoa Vụ nhảy lên đài, đẩy Bạch Tuyệt ra.
Tay Bạch Tuyệt lệch khỏi chuôi kiếm.
Đồng thời dây leo khô quấn quanh thân kiếm chuyển động, lấy tốc độ cực nhanh quấn lên cổ tay Hoa Vụ, những nhánh dây leo cực nhỏ đâm vào cổ tay cô.
Dây leo dính máu Hoa Vụ bắt đầu vươn dài, màu sắc héo úa rút đi, lộ ra cành lá màu đen.
Chuyện này dường như phát sinh trong nháy mắt, Bạch Tuyệt đột nhiên bị Hoa Vụ đẩy đến bước chân hơi lảo đảo, vừa quay đầu lại đã thấy hình ảnh như vậy.
Sắc mặt hắn khẽ biến, đi lên muốn kéo Hoa Vụ ra.
Hoa Vụ chặn hắn lại: "Đừng chạm vào!"
Cô có dự cảm, Bạch Tuyệt mà chạm vào thứ này, sẽ xảy ra chuyện.
Dây leo khô giống như phủ bụi nhiều năm, lúc này đang nhanh chóng phát triển, cành lá bung ra, đóa hoa một lần nữa nở rộ, quả lại rũ xuống đung đưa.
Những sợi dây leo đen tuyền quấn quanh thân kiếm, toát lên một cảm giác cao quý khó tả.
"Phục Cừ! ! "
"Tôi không sao, anh đừng tới đây.
" Vẻ