Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân.
Beta by DMP.
====
Không khí trong phòng ngột ngạt quá mức.
Hoa Vụ uống nước xong, đưa tay sờ trán, cảm giác vẫn rất nóng, phải uống thuốc! !
Chắc là trong nhà có thuốc cảm.
Lúc Hoa Vụ tìm hòm thuốc, phát hiện nó ở chỗ Phó Việt, cô đành phải qua đó.
Hòm thuốc bị Phó Việt ném dưới đất, cô ngồi xổm xuống tìm thuốc.
Phó Việt đột nhiên lên tiếng, "Cô sao thế?"
Giọng nói thiếu niên rất êm tai, chỉ là có hơi lạnh, không chứa bất cứ phập phồng hay cảm xúc nào.
"Bị cảm.
" Hoa Vụ khó chịu, không muốn lằng nhằng với hắn, chỉ muốn nhanh chóng tìm thuốc, uống xong lại đi nằm: "Anh thấy thuốc cảm không?"
"Uống hết rồi.
"
"! ! " Xui xẻo.
Hoa Vụ không muốn đi ra ngoài mua thuốc, cô định tìm điện thoại, lại nhớ ra bây giờ Giang Trà không có điện thoại.
Mà ở thời điểm này, mấy thứ như cơm hộp cũng không phải rất phổ biến.
Lại ngủ thêm một giấc nữa, nếu vẫn không chuyển biến tốt đẹp thì nói sau.
Hoa Vụ không có chút sức nào, cô đi về phòng, vừa ngả đầu đã ngủ luôn.
! !
! !
Lúc tỉnh lại, sắc trời đã tối.
Bên ngoài rất an tĩnh, không nhìn thấy ánh sáng từ khe cửa, Phó Việt không phải ở trong phòng thì là đã đi ra ngoài.
Hoa Vụ cảm thấy mình phải đến bệnh viện, nếu còn không đi, sẽ sốt đến chết.
Cô chống người ngồi dậy, lục được ít tiền từ trong ngăn kéo! !
Chút tiền này này đủ khám bệnh chắc?
Tuy rằng bây giờ giá hàng không cao, nhưng một chút tiền như vậy chắc chắn không đủ khám bệnh.
Theo lý thuyết, không có người lớn giám hộ, cũng không có người giám hộ khác, bọn họ nên được đưa đến viện phúc lợi.
Mới đầu có người tới nói qua việc này.
Về sau lại không có tin tức, có lẽ là viện phúc lợi không nhận, cũng có thể là nguyên nhân khác! !
Biến thành được tổ dân phố chăm sóc, mỗi tháng trợ cấp một khoản.
Nhưng chút tiền ấy cũng chỉ đủ Giang Trà ăn uống, lại trừ đi một số loại tiêu dùng tất yếu, một tháng cũng chỉ vừa đủ dùng.
Chỉ cần phải chi thêm một khoản, Giang Trà phải chịu đói.
"Aiz! ! "
Hơi thở Hoa Vụ thở ra đều nóng rực.
Cô cất tiền đi, mở cửa đi ra ngoài.
Rèm trong phòng khách không được kéo ra, Phó Việt không đi ra ngoài, hắn đang nằm trên ghế sô pha.
Hoa Vụ suy nghĩ một chút, bước chân qua đó.
Dù gì cũng là anh trai trên danh nghĩa! ! Giúp một chút chuyện nhỏ cũng không quá đáng nhỉ?
Vừa đến bên cạnh, đã bắt gặp tầm mắt của Phó Việt.
"! ! "
Phó Việt đột nhiên ngồi dậy, động tác cũng đột ngột, Hoa Vụ lùi về phía sau, đập vào bàn trà đằng sau, thân thể đột nhiên mềm nhũn, trực tiếp ngồi ở trên bàn trà.
Vốn dĩ Hoa Vụ muốn xem trên người Phó Việt có tiền hay không, mượn một chút, ai biết hắn không ngủ.
Hoa Vụ mắng một câu.
Khoảng thời gian trưởng thành của nữ chính cũng quá thảm rồi!!
Phó Việt dựa vào ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ nhìn cô gái nhỏ ngồi ở trên bàn trà, tóc lộn xộn xoã trên vai, lộ ra khuôn mặt lớn bằng bàn tay.
Có lẽ bởi vì sinh bệnh, hơi thở của cô hơi nặng.
Cả người đều lộ ra một loại cảm giác suy yếu.
"Có việc?"
Giọng nói Hoa vụ có hơi yếu ớt, nhưng khí thế đúng lý hợp tình: "Anh có tiền không?"
"Không có tiền.
"
"! ! "
Hoa Vụ đá chai rượu trên đất, chứ cái thứ này là do đi ăn trộm hả?
Hoa Vụ nói: "Tôi phải đến bệnh viện.
"
"Không phải chuyện của tôi.
"
Phó Việt nói xong mấy lời này, đi thẳng về phòng.
"! ! "
Trong bóng tối, Hoa Vụ yên lặng giơ ngón cái lên, trâu bò!
Hoa Vụ cuối cùng cũng lắc lư xuống lầu, tìm thấy một phòng khám nhỏ trên phố, chủ phòng khám biết cô, cho cô nợ, sau đó truyền dịch.
! !
! !
【Tiểu khả ái.
】
Hoa Vụ nằm trên cái giường nhỏ trong phòng khám, hữu khí vô lực nói: "Mới sáng tinh mơ mi đã ngoi đầu lên, chắc chắn không có chuyện tốt, mi câm miệng đi.
"
Hệ thống rách, ngoài trừ thêm phiền toái cho cô, không thấy một chút tác dụng nào.
【Không được đâu.
】 Diệt Mông lấy ra thái độ đi làm nghiêm túc: 【Nhiệm vụ phụ để sử dụng thân thể này, cần cô hoàn thành chút.
】
Hoa Vụ trực tiếp ngồi dậy: "Dựa vào cái gì?"
Đây là công ty sai, sao bây giờ còn thêm nhiệm vụ cho cô?
Cô là kẻ ngốc sao?
Cô không nhận!
【Thù lao lần này tăng gấp ba.
】
Hoa Vụ bình tĩnh nằm xuống: "Nói nghe thử.
"
【Yêu cầu cô thay đổi cuộc đời Phó Việt, khiến hắn trở thành một người tích cực hướng về phía trước, làm việc có kỷ luật.
】
Hoa Vụ cười ra tiếng, cô cười một lúc lâu, Diệt Mông cũng không dám chen vào nói.
Hoa Vụ cười đủ rồi, xoa xoa khuôn mặt, "Người anh hờ khác cha khác mẹ thấy chết không cứu kia của ta sao?"
【Đúng vậy.
】
"Ta không làm!"
Tối hôm qua cô như vậy, đầu óc suýt chút nữa nóng đến hỏng, hắn vẫn thờ ơ.
Bây giờ dựa vào cái gì bắt cô tăng ca?
【Bốn lần.
】
"! ! "
Nực cười, cô mà bị