Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.
====
Căn hộ bây giờ cô đang ở, là của cha ruột nguyên chủ.
Nhà này trước kia là do công xưởng cấp, lúc ấy ở trong xưởng có không ít người thôn Giang gia, sau khi chia phòng, mọi người cũng ở chung với nhau.
Cho nên nếu muốn tìm hiểu lại, các hộ gia đình họ Giang ở đây, đều có quan hệ họ hàng với nhau.
Chỉ có điều lúc cha cô ấy ở đây, mọi người ở đây hình như đã không quá thích cô ấy.
Sau khi cha mất, mẹ thì bị chỉ trích, cô ấy cũng bị xa lánh.
Vì vậy quan hệ giữa Giang Trà và những người này không tốt lắm.
Mà sau khi trong nhà xảy ra chuyện, Giang Trà càng tránh mặt mọi người, thấy có người chuẩn bị lên lầu, cô ấy đều phải chờ sau khi người ta đi lên xong, mới đi vào.
Ngày thường Giang Đồ cũng muốn chào hỏi cô ấy.
Nhưng Giang Trà đều rụt đầu không dám đáp một tiếng.
"Chị Giang Đồ.
" Hoa Vụ kêu một tiếng.
Giang Đồ sửng sốt ra mặt, cô mở cửa lớn hơn: "Em vào nhà chị trốn trước đi.
"
Hoa Vụ liếc nhìn cánh cửa bên kia
Giang Đồ lo lắng nói: "Chờ bọn họ đi rồi em hãy về, những người đó nhìn rất dữ tợn.
"
Hoa Vụ uyển chuyển từ chối ý tốt của Giang Đồ, cầm thuốc đi về phía cửa bên kia.
"Giang Trà! ! "
Hoa Vụ đứng ở cửa, thấy cảnh tượng bên trong.
Phòng khách nhỏ lúc này là một đống bừa bộn, vài thanh niên cao to đang chặn đánh Phó Việt.
"! ! "
Mẹ nó!
Phòng ở đã tồi tàn, nay càng tồi tàn hơn.
Hoa Vụ khom lưng nhặt ống thép không biết từ đâu đến trên mặt đất, nâng bước vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Tiếng đóng cửa rất lớn, những người bên trong đồng thời im lặng.
Cô gái nhỏ đầu tóc bù xù đứng ở cửa, áo khoác hơi cộc không vừa với người, một tay cầm thuốc, tay kia cầm ống thép.
Khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt, mặt vô cảm nhìn những người trong phòng.
Cảnh tượng trong phòng dường như không dọa được cô.
Phó Việt thấy cô trở về, tức giận mắng một tiếng: "Cô còn trở về làm gì? Cút ngay!"
Thanh niên hơi mập cười một tiếng, "Tao nghe nói mày có một cô em gái! ! Đây là em gái mày sao? Trông khá đáng yêu đấy nhỉ.
"
Ánh mắt Phó Việt lạnh lùng, "Không liên quan gì đến nó, để nó đi đi.
"
Thanh niên kia đột nhiên giơ tay, đấm một cái vào bụng Phó Việt.
Phó Việt ngã xuống sô pha, hắn liếm máu trên khóe môi, ngẩng đầu nhìn thanh niên kia.
Người bên cạnh lập tức nhân cơ hội đè hắn lại.
"Em gái tới cũng tới rồi, chúng ta mời em ấy phân xử công bằng nào.
" Thanh niên dẫm một chân lên ngực Phó Việt, cười nói.
Hoa Vụ quăng thuốc đi, "Ở nước ngoài, tùy tiện xông vào trong nhà người ta, đánh chết các anh cũng không cần chịu trách nhiệm.
Các anh thật hạnh phúc đấy, sống ở trong nước.
"
Thanh niên đảo mắt nhìn về phía Hoa Vụ, huýt sáo khiêu khích: "Ồ, em gái mạnh miệng thật đó?"
Hoa Vụ kéo khóe môi nhợt nhạt cười rộ lên.
! !
! !
Phó Việt chộp lấy ghế dựa, đập về phía một người, nhấn đối phương trên đất, quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Hắn gầm một tiếng: "Giang Trà!"
Động tác trong tay cô gái nhỏ dừng lại, ống thép thiếu chút nữa đã đâm vào mắt đối phương.
Thanh niên kinh sợ rụt về sau, vừa rồi hắn có cảm giác như thể! ! Cô thực sự sự dám ra tay.
Hoa Vụ xoay cổ tay, đè lên ngực đối phương, hơi dùng sức, "Anh muốn tôi phân xử cái gì ấy nhỉ?"
Thanh niên: "! ! "
Tại sao Phó Việt lại có đứa em gái còn điên hơn nó chứ!!
"Nói nha, anh không nói thì sao tôi phân xử cho anh được?" Hoa Vụ chọc chọc hắn, cười như một tên biến thái.
"! ! "
Phó Việt đứng ở một bên nhìn chằm chằm Hoa Vụ, hắn chưa từng biết cô em gái này lại có một mặt như vậy.
Dưới lầu vang lên tiếng còi cảnh sát.
Hoa Vụ nhíu mày, quay đầu nhìn Phó Việt: "Anh báo cảnh sát?"
Phó Việt: "Không có.
"
Hoa Vụ lại đem ánh mắt chuyển lên người trên mặt đất: "Anh báo?"
Thanh niên: "! ! "
Hắn đến gây sự, hắn báo cảnh sát làm mẹ gì!!
Chắc chắn là những người khác trong tòa nhà báo!
"Đen đủi.
"
Hoa Vụ buông hắn ra, kéo quần áo lau ống thép một lượt, sau đó đập lên người thanh niên.
Thanh niên sợ ống thép đập vào mặt, theo bản năng đưa tay lên nắm lấy.
Cô nhìn thanh niên, lại quay đầu nhìn Phó Việt, đi qua ấn cánh tay của Phó Việt.
Vừa nãy cánh tay Phó Việt bị thương, máu chảy khắp nơi.
Phó Việt đang muốn rút ra, tay Hoa Vụ đã ấn lên.
Phó Việt đau đến mức sắc mặt cũng thay đổi, chưa