Edit : Ngọc
----
Diệp Thiều Hoa đổi tay cầm sách, nghe thấy lời của chị họ, cười nhẹ
“Chị bình tĩnh chút.”
“Bình tĩnh sao được chứ!” Dường như chị họ đang rất tức giận, cách điện thoại vẫn có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển vì kích động của chị ấy.
“Không ngờ em lại dám đi tìm người đấu thay trong cuộc tuyển chọn do nhà họ Tô tổ chức. Lát nữa ông ngoại qua đó tìm em, tốt nhất em hãy ngoan ngoãn khai báo người đấu thay ra. Nếu không nhà họ Tô chắc chắn sẽ không tha cho em đâu!”
Diệp Thiều Hoa nhíu mày.
“Cái gì, sao em lại tìm người đấu thay được chứ. Một mình em có thể chấp năm người liền đấy!”
“Dựa vào em?” Chị họ vừa nghe thấy thế, cho dù đang trong tình huống nguy cấp cũng không nhịn được mà chế giễu mấy câu.
“Một tên Trình Giảo Kim như em chỉ cần Buff đỏ cũng có thể đánh chết, vậy mà đòi chơi 1vs5. Mau tranh thủ thời gian giao thông tin của người đó ra đi, nếu không chị sẽ cho em một trận!”
Dường như chị họ đang có việc gì đó, cuối cùng chỉ dặn cô thêm một câu nhớ đưa thông tin về người đấu thay cho chị ấy, sau đó liền vội vàng tắt máy.
Diệp Thiều Hoa sờ sờ mũi, cất điện thoại vào túi xách rồi mở cửa vào nhà.
---
Phòng sách nhà họ Diệp.
Từ Phỉ Phỉ đang lướt xem tin tức trên điện thoại, tỏ vẻ khiếp sợ không thể tin nổi nói.
“Ba, con không ngờ em ấy lại có thể làm ra chuyện như vậy. Dân mạng thậm chí còn gọi cả giám sát ra rồi. Dù sao cũng là chị em với nhau, mặc dù em ấy học theo con… mới nghĩ đến chuyện muốn làm streamer. Nhưng bọn con vẫn là chị em, con không hi vọng rằng em ấy sẽ sa đọa như vậy. Chắc chắn bây giờ nhà họ Tô đang rất tức giận, con vẫn còn có chút tiếng nói ở bên đó, có cần con nói giúp em ấy không?”
Diệp Tông Quốc đang ngồi cạnh bàn đọc sách, vẻ mặt âm u vô cùng.
Sau khi vụ bê bối này bị phanh phui ra, cả nhà họ Tô và nhà họ Phương đều bị ảnh hưởng rất lớn, đặc biệt là nhà họ Phương.
Mặc dù không có tác động nhiều tới nhà họ Diệp bọn họ, nhưng cổ phiếu của nhà họ Diệp vẫn giảm xuống một chút.
Nghe vậy, ông ta chỉ lạnh lùng nói một câu.
“Không cần, lòng tốt của con cứ giữ lại đi, không đáng lãng phí cho nó.”
---
Từ Phỉ Phỉ là một đứa con gái nghe lời hiểu chuyện, chẳng những có thành tích học tập tốt, lại còn là nữ streamer đứng đầu của trò chơi Vương Giả Vinh Diệu, là người được nhà họ Diệp kỳ vọng rất nhiều.
Diệp Tông Quốc đang có dự định giới thiệu cô ta tới công ty nhà họ Tô, không giống như Diệp Thiều Hoa chỉ biết học vẹt, cái gì cũng không hiểu.
Từ Phỉ Phỉ vốn đã dự đoán được kết quả này từ lâu nên cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
“Nhưng em ấy quả thật xúc động quá rồi. Có lẽ em ấy chỉ là trẻ người non dạ thích hờn dỗi, trong lòng có lẽ cũng đang giận con. Ba, ba cứ đi khuyên bảo em ấy thử xem sao, nói không chừng em ấy sẽ nghe lời.”
“Chuyện này con đừng nhúng tay vào. Trước giờ nhà họ Tô ghét nhất chính là người dùng thủ đoạn đấu thay. Thủ đoạn của tổng giám đốc nhà họ Tô kia vô cùng tàn nhẫn, lần này nhà họ Phương ít nhất cũng phải bị lột mất một tầng da. Nhà họ Phương chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu. Con cứ làm thật tốt việc của con, đừng để nó liên lụy.” Diệp Tông Quốc lắc đầu.
Mặc dù Diệp Thiều Hoa là con gái của ông ta, nhưng cô lại chẳng ra gì, lần này còn gây ra họa lớn. Bảo ông ta mạo hiểm đi xin tha cho cô mà làm mất lòng nhà họ Tô, tính thế nào cũng không đáng.
Nếu nhà họ Phương thích đứa cháu gái ngoại này đến thế, vậy thì cứ giao cho bọn họ giải quyết đi.
Từ Phỉ Phỉ nghe vậy, tỏ vẻ tiếc nuối quay người rời khỏi phòng sách. Lúc ra khỏi cửa, khóe môi ả lặng lẽ kéo lên một nụ cười.
****
Diệp Thiều Hoa trở lại phòng của mình, trên đường đi chỉ nhìn thấy mấy người giúp việc mắt nhắm mắt mở không thèm để ý đến cô.
Cũng đúng thôi, cái nhà này vừa mới đổi nữ chủ nhân. Cô bây giờ lại là con gái của một người đã mất, căn bản không có tiếng nói nào.
Cô chậm rãi mở cuốn sách trên bàn ra, mới lật được mấy trang đã có người giúp việc mang theo vẻ mặt khó chịu tới gõ cửa, nói là ông ngoại của cô tới.
Diệp Thiều Hoa vừa đi xuống lầu liền nghe được giọng nói rất mạnh mẽ rắn rỏi của ông ngoại.
“Hiện tại nhà họ Phương đang bị nhà họ Tô để ý, không thể giúp được Thiều Hoa. Đứa bé này lại luôn muốn làm streamer. Tông Quốc, con giúp nó mở một kênh nhỏ đi, để con bé làm cho thoả thích.” Lúc ông ngoại nói câu này, thái độ của ông vô cùng nhã nhặn.
“Ông cũng biết, với kĩ thuật của Thiều Hoa nếu đến làm ở công ty của con chắc chắn sẽ bị fan hâm mộ phỉ nhổ tới chết.” Diệp Tông Quốc cười giễu cợt.
“Con cũng chẳng dám thu nhận nó để làm xấu đi danh tiếng của studio Lão Hổ.”
“Không nhất định cứ phải là chơi game.” Ông ngoại mỉm cười ôn hòa, “Con bé cũng xinh xắn, ca hát dễ nghe, cũng có thể giúp công ty của con kiếm tiền…”
“Được rồi ông già, người thẳng thắn không nói lời vòng vo. Tiềm lực của nó được bao nhiêu các người cũng biết rõ, lại còn dám ngang nhiên tìm người đấu thay, làm mất lòng nhà họ Tô. Loại người như vậy, tôi sẽ không giữ lại.” Diệp Tông Quốc ngang ngược cắt lời ông.
****
Diệp Thiều Hoa im lặng đứng trên bậc thang, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Theo trí nhớ của thân thể này, ông ngoại Nhất Trương là một người cực kì kiêu ngạo. Đây là lần đầu tiên ông ấy phải nhẫn nhịn ăn nói khép nép như thế.
Cô hít sâu một hơi, xông thẳng xuống lầu ngăn lại ông ngoại vốn còn đang định nói thêm gì đó.
“Ông ngoại, chúng ta không cần cầu xin ông ta. Bây giờ cháu đã lợi hại rồi, sao phải để cho nhà họ Diệp được
Cô nói đi về, là về nhà ông ngoại.
“Nhưng, cháu…” Ông ngoại không muốn cô đi cùng. Theo như ông thấy, bây giờ Diệp Thiều Hoa ở lại nhà họ Diệp mới là an toàn nhất.
“Ông ngoại.” Diệp Thiều Hoa vẫn không quên cầm theo cuốn sách mình vừa mới mang, cô rũ mi mắt, nở nụ cười.
“Ông tin tưởng cháu chứ?”
Đây là một Diệp Thiều Hoa mà ông ngoại cô chưa từng thấy bao giờ. Dường như trên người cô mang theo khí thế của người đứng trên cao nhìn xuống, thậm chí ngay cả ông cũng cảm thấy sợ hãi. Mãi cho tới khi bị cô đưa ra tới tận cửa, ông mới phản ứng lại được.
Trong phòng, giọng nói của Diệp Tông Quốc còn đang vang vọng
“Biến! Nhanh chóng cút khỏi nhà họ Diệp bọn tao! Nhà họ Diệp này không cần một đứa như mày tồn tại! Diệp Thiều Hoa mày nghe kĩ cho tao, sau này cho dù mày có bị dồn tới bước đường cùng đi chăng nữa, thì cũng đừng trở về cầu xin tao!”
“Cháu…” Ông ngoại Diệp Thiều Hoa trừng mắt nhìn cô một cái, cảm thấy cô đã quá manh động.
Nhưng dù sao cô cũng là cháu gái đích tôn được mình nuông chiều từ nhỏ đến lớn, ông cũng không nỡ mở miệng trách móc cô.
Ông chỉ có thể thở dài, “Thôi được rồi, có điều trước khi về nhà, chúng ta phải qua nhà họ Tô trước đã, chị họ cháu đã ở bên đó rồi. Cháu đi xin lỗi nhà họ Tô một tiếng, giao ra thông tin của người đã đấu thay cho cháu. Dù sao cháu cũng chỉ là một nữ sinh, còn nhỏ như vậy, bọn họ cũng sẽ không làm khó cháu đâu.”
Diệp Thiều Hoa: “…” –>_–>
Cô không nhịn được mà nhu nhu huyệt thái dương. Nguyên chủ này, rốt cuộc cô ta đã làm cái gì mà có thể khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng cô tìm người thi đấu thay vậy?
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ ông ngoại vất vả lo nghĩ cho mình, Diệp Thiều Hoa cũng không nỡ lòng phản bác, chỉ yên lặng đi theo sau lưng ông.
Trong camera giám sát của công ty nhà họ Diệp chỉ thấy được mỗi cảnh Tần Phong và Diệp Thiều Hoa ở cùng nhau một lúc. Nhưng Tần Phong lại đi ra ngay sau đó. Bởi vậy, bọn họ đoán rằng Diệp Thiều Hoa đã tìm người khác thi đấu thay mình.
Bởi vì liên quan đến việc thay máu của toàn đội trong tình cảnh giải đấu thế giới sắp diễn ra , nên Quản lý Tô đã gặp Diệp Thiều Hoa và chị họ của cô ngay trong đêm.
“Tôi đã xem lại camera giám sát rất nhiều lần nhưng không tìm được. Cô nói cho tôi biết xem người kia là ai. Chỉ cần cô chịu nói ra, tôi sẽ không truy cứu nữa.” Giám đốc Tô nhìn Diệp Thiều Hoa.
Lần thi đấu quốc tế này vô cùng quan trọng, cậu chủ cũng rất để ý.
“Mẹ nó, Diệp Thiều Hoa, chị không ngờ em lại có thể quen biết được cao thủ chơi game giỏi như vậy.”
Chị họ cô là một mỹ nữ cao gầy, chỉ là tính cách hơi nóng giận. Cô ấy vỗ vỗ đầu Diệp Thiều Hoa.
“Đúng là không ngờ thật đấy, rốt cuộc người kia là ai, chị có quen không?”
Hầu như tất cả mọi người trong phòng đều đang nhìn chằm chằm Diệp Thiều Hoa.
Diệp Thiều Hoa cũng chậm rãi buông điện thoại xuống, nghiêng đầu cười khẽ.
“Người đó, nói ra thì chắc mọi người không tin, chính là xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Người có thể đem vinh quang cho nước, lấy chức vô địch trong cuộc thi chính là tôi.”
Khuôn mặt vốn đang tràn đầy vẻ mong chờ của giám đốc Tô lập tức tối sầm lại.