Edit : Ngọc
Lúc này, ngay cả ông ngoại và chị họ của Diệp Thiều Hoa đều hận không thể tìm một cái lỗ nhét cô vào.
Như thế này quá mất mặt rồi.
Nhất là chị họ còn cho rằng Diệp Thiều Hoa chỉ đang nói đùa mà thôi. Thật không ngờ con bé lại dám nói linh tinh trước mặt giám đốc Tô.
Cả đám người đều đang xoắn xuýt vì câu nói của cô mà không hề phát hiện ở ngoài cửa phòng làm việc có một đoàn người đang dừng lại, đứng đầu là một người đàn ông cực kì trẻ tuổi.
Anh hơi nheo cặp mắt đào hoa nhìn vào văn phòng, ngũ quan tinh xảo như được tạc tượng được điêu khắc vô cùng hoàn hảo. Một người đàn ông có vẻ ngoài xuất sắc như vậy nhưng không hề khiến người ta cảm thấy nữ tính.
Cảm giác được cậu chủ nhà mình nhìn chằm chằm vào văn phòng lâu hơn bình thường, thư ký đang đứng bên cạnh lập tức lấy ra tư liệu.
“Tổng giám đốc Tô, người ở trong đó chính là người buổi chiều hôm nay tìm người đến đấu thay, tên là Diệp Thiều Hoa. Đây là tư liệu về cô ấy.”
Tô Vân Hiên nhận lấy tư liệu, lật giở mấy lần, ôn hòa hỏi.
“Cô ấy chính là người tìm người khác thi đấu thay?”
Thư ký nhìn theo bóng lưng Tô Vân Hiên, không hiểu rốt cuộc anh đang nghĩ gì. Nhưng không để cho anh ta có thời gian suy nghĩ nhiều, Tô Vân Hiên đã đi thẳng vào trong phòng làm việc.
Trong phòng làm việc, giám đốc Tô đang nhìn Diệp Thiều Hoa định nói gì đó, nhưng đã bị Tô Vân Hiên đi tới cắt ngang.
“Tôi đã điều tra tư liệu về cô.” Tô Vân Hiên ném tập văn kiện lên bàn, nhìn về phía Diệp Thiều Hoa. Trông anh ta có vẻ còn rất trẻ nhưng trên người lại toát ra khí chất trầm ổn bình tĩnh hơn người cùng tuổi.
“Thành tích trung học của cô khá tốt, nhưng mấy tài khoản xã hội của cô dùng lại chưa từng đăng nhập Vương Giả Vinh Diệu. Mà hôm nay cô lại mời Tần Phong tới thi đấu thay, chuyện này có thể xem camera để lấy bằng chứng, mặc dù cuối cùng cô vẫn không lựa chọn anh ta.”
Anh bình tĩnh nói ra như vậy.
Giây phút anh đặt văn kiện xuống, Diệp Thiều Hoa cứ nhìn chằm chằm bàn tay anh một lúc rất lâu, lâu tới mức khiến tổng giám Tô phải cau mày khó chịu.
“Ừ.” Diệp Thiều Hoa thu hồi ánh mắt, khẽ nhíu mày.
“Tôi có khả năng chơi game trời ban, sao nào? Không giấu diếm, nói về solo 1vs1 tôi chưa từng thua ai.”
Một câu nói kia của cô không chỉ khiến ông ngoại và chị họ của Diệp Thiều Hoa xấu hổ, ngay cả Quản lý Tô cũng kìm được thấy xấu hổ thay cho lời nói khoác lác này của cô.
“Thiều…” Chị họ Diệp Thiều Hoa định kéo cái người không biết xấu hổ nói khoác linh tinh kia lại, muốn ngăn không cho cô tiếp tục làm mất mặt chính mình.
Lúc này, Tô Vân Hiên lại nhẹ giọng cười, pha lẫn chút khàn khàn. Loại âm thanh này khiến người khác nghe vào rạo rực trong người
“Giám đốc Tô, gọi thành viên dự bị hôm qua đến đấu solo với cô ấy.”
Diệp Thiều Hoa không nói lời dư thừa, trực tiếp cầm điện thoại đăng nhập vào game chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Chị họ cô trợn trắng mắt tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc. Ông ngoại thì quay người không đành lòng nhìn cảnh Diệp Thiều Hoa bị người ta chỉnh cho tơi tả.
Tô Vân Hiên nhìn cô đăng nhập vào trò chơi, không hề ngồi lên ghế sofa mà trợ lý chuyển tới, chỉ đứng dựa vào cạnh bàn chăm chú Diệp Thiều Hoa, khẽ nói
“Cô bé này.”
“Cậu nói gì?”
Trợ lý không nghe rõ lắm.
"Không có gì." Tô Vân Hiên nhận lấy ly nước quản lý Tô đưa cho, giọng nói của anh có vài phần lười biếng.
Mọi người đều đang chờ xem trận đấu, Tô Vân Hiên cũng không ngoại lệ. Chẳng qua sau khi anh nhìn thấy Diệp Thiều Hoa chọn dùng Điêu Thuyền, biểu cảm trên mặt từ thờ ơ chuyển sang kinh ngạc.
Khả năng di chuyển và tốc độ tay xuất sắc như thế, người bình thường tuyệt đối không thể làm được.
Ban đầu, kẻ đấu với Diệp Thiều Hoa cũng ôm suy nghĩ bắt nạt ma mới, đến cuối cùng biểu cảm càng thêm nghiêm trọng, nghiêm túc đấu với cô.
Năm phút sau, trên màn hình điện thoại của Diệp Thiều Hoa xuất hiện biểu tượng chiến thắng.
"Đổi người khác." Tô Vân Hiên đứng thẳng người, hơi nóng trong ly nước bốc lên hừng hực khiến gương mặt anh trở nên mờ ảo.
Quản lý Tô chỉ nghe được giọng nói trầm thấp của anh.
Lại đổi một thành viên dự bị khác lên thay, nhưng chỉ năm phút sau, Diệp Thiều Hoa chưa thua lần nào đánh bại bọn họ.
"Tiếp tục đổi người." Diệp Thiều Hoa nhíu mày, lần này cô dùng Thái Văn Cơ đánh đối phương tới mức không thể đánh trả như vậy dường như hơi quá đáng.
"Đổi tuyển thủ chuyên nghiệp."
Cho dù là tuyển thủ chuyên nghiệp hay dự bị thì Diệp Thiều Hoa cũng sẽ không thua. Nhưng cô không muốn trở thành quái vật trong mắt bọn họ, nên đành phải giả bộ chết một lần. Ông ngoại Diệp Thiều Hoa đang nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt như gặp phải quỷ, gần như quên cả phản ứng.
Chị họ vẫn luôn quan sát tình hình trận đấu vừa thấy cô chết liền hít sâu một hơi, nói "Cuối cùng cũng chết rồi."
Giám đốc Tô cũng nhẹ nhõm gật đầu, tinh thần vốn đang căng thẳng cũng thả lỏng trở lại, "Đúng vậy, cuối cùng cũng chết rồi."
Dường như trong lòng tất cả mọi người chứng kiến trận đấu cũng đều suy nghĩ như vậy, đặc biệt là những tuyển thủ dự bị bị Diệp Thiều Hoa hành hạ đến chết đi sống lại. Nhưng chỉ một giây sau, trong lòng bọn họ lại dâng lên một cảm giác bất lực sâu sắc.
Bọn họ là ai chứ?
Đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, hoặc là dự bị.
Mỗi một người bọn họ cũng đặt tay lên ngực tự hỏi. Việc cô liên tiếp hai mươi trận không chết quả thực đã vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Diệp Thiều Hoa thấy không ai muốn đấu với cô nữa mới ném điện thoại lên bàn, nghiêng đầu nhìn Tô Vân Hiên
"Anh tin chưa?"
Tô Vân Hiên híp mắt lại, "Rõ ràng cô có thể tự mình đấu, tại sao còn muốn mời Tần Phong đấu thay cô?"
Diệp Thiều Hoa nghe vậy, rũ mắt cười lạnh, "Là Từ Phỉ Phỉ giới thiệu anh ta cho tôi."
"Là cô ta?" Chị họ nhảy dựng lên một cái.
"Chị đã nói rồi mà, một người hiền lành như em sao có thể nghĩ ra chuyện đấu thay này. Hóa
Ông ngoại Diệp Thiều Hoa không nói gì, bởi ông đã bị hành động của Diệp Thiều Hoa làm cho kinh ngạc không nói nên lời.
Chân tướng đã lộ diện, trong lòng mỗi người đang có mặt ở đây đều rối bời.
Thành tích xuất sắc này thật sự là do Diệp Thiều Hoa đạt được, nói ra ai dám tin chứ?
Giám đốc Tô cũng nhân cơ hội mời Diệp Thiều Hoa gia nhập Chiến đội huấn luyện. Sau khi Diệp Thiều Hoa đồng ý ký kết hợp đồng thì dẫn theo ông ngoại và chị họ rời khỏi toà nhà Tô thị.
Mãi đến lúc ra khỏi thang máy, hai người này vẫn nhìn chằm chằm cô, tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Nhưng vì đang có giám đốc Tô ở đây, nên họ cũng không tiện nói gì.
Giám đốc Tô dẫn Diệp Thiều Hoa và người nhà ra về, trên mặt lộ ra biểu cảm kì lạ, không khỏi cảm khái một hồi.
Mấy người bọn họ vừa ra khỏi cổng công ty lại đụng phải một người phụ nữ mặc áo khoác đen đi đang về phía bên này. Cô ta đeo kính râm che mất nửa khuôn mặt, đôi môi đỏ rực như lửa lại vô cùng nổi bật.
Giám đốc Tô tạm gạt đám người Diệp Thiều Hoa qua một bên, hơi nghiêng người về phía người phụ nữ kia, nói bằng giọng điệu cung kính, "Cô Thẩm, cô tới rồi."
Cô gái tên Thẩm Vi Vi này, anh ta không dám đắc tội. Cô ta không chỉ là nữ streamer hạng nhất dưới trướng của Tô thị mà còn là con gái nuôi của nhà họ Thẩm giàu nhất châu Á, mấy năm trước còn là thành viên của chiến đội giành chức vô địch thế giới.
Mấy loại hào quang hiếm có này đều hiện trên người cô ta, cũng là vinh dự mà rất ít người có thể đạt được. Rất hiếm có người không thích cô ta.
Mấy năm trước cô ta và cậu chủ còn được báo chí quốc tế ca ngợi tài giỏi.
Dù sao bản thân cũng là nhân viên nội bộ của Tô thị, giám đốc Tô đương nhiên biết được một vài tin đồn. Nghe nói cô Thẩm từ năm mười sáu tuổi đã bị tai nạn xe.
Nhưng trong cái rủi có cái may, sau khi bị tai nạn xe, cô ta không chỉ càng ngày càng xinh đẹp, mà đầu óc cũng thông minh hơn rất nhiều.
Không phải sao, mới nửa tháng không gặp, giám đốc Tô đã cảm thấy cô Thẩm lại xinh đẹp hơn trước rồi.
Giám đốc Tô còn nhớ, mẹ của cậu chủ đã từng vô cùng khen ngợi, vô cùng yêu thích cô Thẩm đây vì tài hoa đầy mình nhưng thái độ lại rất khiêm tốn.
Mọi người trong Tô thị gần như đều cho rằng, nếu có một ngày tổng giám đốc Tô lạnh lùng đến mức không gần khói lửa nhân gian của bọn họ kết hôn, thì nhất định đối tượng sẽ là cô Thẩm Vi Vi tựa như tiên nữ trên trời cao này.
"Anh Tô đang ở trên lầu sao?" Vừa thấy giám đốc Tô, Thẩm Vi Vi rất lễ phép mà hỏi thăm.
Còn đám người Diệp Thiều Hoa đang đứng một bên lại trực tiếp bị cô ta phớt lờ.
"Cô Thẩm tìm cậu chủ có chuyện gì ạ?" Giám đốc Tô hỏi nhỏ.
Thẩm Vi Vi mỉm cười, "Không phải anh Tô đang tìm người đấu thay sao? Chắc anh cũng biết đàn em của tôi, cũng chính là Từ Phỉ Phỉ, cô ấy có quen biết cái người đấu thay đó. Hôm nay tôi tới đây là vì muốn báo cho anh Tô biết tin vui này."
----