"Tôi lại cảm thấy mấy cái từ này, thập phần chuẩn xác để hình dung chị đó".
Con ngươi của thiếu niên hơi cong lên, đôi môi ở dưới ánh nắng sáng lạn vẽ ra một độ cung vui vẻ.
Nữ hoàng bệ hạ: Chuẩn cái đầu ngươi!
- -
"Trẫm chán ghét cái tư thế này".
Phong Hoa ở trong lòng nói với hệ thống.
Thiếu niên mặc đồng phục, động tác soái khí ngồi lên chiếc xe máy đen nặng kia.
Còn lại chỗ ngồi phía sau.
Phong Hoa mặc trên người là áo váy học sinh.
Bên trong váy còn mặc thêm đồ gọi là "quần bảo vệ", là thái giám tổng quản của cô đã tận chức trách nhắc nhở cô.
Mặc váy ngắn như vậy nhất định phải thật ưu nhã, ngàn vạn lần không được ngồi tách hai chân ra.
Thời điểm ngồi trên xe, tốt nhất nên nghiêng người một chút, dùng tay hoặc cặp sách ngăn để chiếc váy không bị bay lên.
Vì để an toàn, tốt nhất.......... Dùng tay ôm lấy người con trai lái xe phía trước.
Ha hả.
Nữ hoàng bệ hạ cự tuyệt.
Vì thế đã có đối thoại.
Hệ thống nói:" Bệ hạ, không cần ngại, đó là điều nên làm. Ngài ngồi lên xe đi".
Phong Hoa lãnh diễm nói:" Kiểu ngồi như vậy không hề có một chút cao quý, một chút đều không phù hợp với người có thân phận cao lớn như trẫm, ngồi như vậy trẫm mới ngại".
Hệ thống:"............"
Phong Hoa giằng co, không chịu lên xe.
Hứa Khả không chút để ý lấy tay vịn mặt trên xe.
Hứa Khả nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn Phong Hoa, mặt mày xinh đẹp nhiễm ánh kim sáng lạn, âm thanh mềm mại nhắc nhở:
"Chị, chị đã cọ tới cọ lui từ nãy tới giờ, sắp muộn học rồi".
Thiếu niên hơi hơi cong môi, nhìn thế nào cũng là mang theo sự trào phúng "Mũ xe máy không biết mang, chẳng lẽ leo lên xe cũng không biết sao?".
Ngữ khí kia, tựa như coi Phong Hoa là.........một kẻ tàn phế.
Sự trào phúng đến mức cực hạn.
Phế vật.
"Đáng tiếc nha, cái này em không có cách giúp chị, chị nhất định cũng không hy vọng em......... ôm chị lên, đúng không?". Hứa Khả nghiêng đầu cười nhạt, ngữ khí vi diệu, tựa như cảm thấy rất áy náy vậy.
Cuối cùng, hắn nói:
"Nhưng mà, em có thể giúp chị gọi quản gia, nhờ
hắn mang chị lên xe nga".
Giống như muốn nói chị chỉ là kẻ yếu đuối, nhát gan, mềm yếu đến vô dụng, tốt nhất vẫn là ngoan ngoãn ở trong lâu đài di động kia đi.
"............."
Phong Hoa không nói một lời mà đi đến chỗ thiếu niên.
Nghiêng người ngồi lên phía sau, bàn tay giữ lấy làn váy.
Hơi hơi nâng cằm,ngữ khí cao quý lãnh diễm ra lệnh:
"Đi thôi".
Hệ thống nghi hoặc hỏi:" Bệ hạ, ngài vì cái gì cuối cùng lại muốn lên xe?".
Nó có điểm không rõ.
Ta "liều chết ngăn đón", ngài liền lơ đi.
Đế quân đại đại chỉ nói vài câu, ngài liền ngoan ngoãn đáp ứng.
Quả nhiên..............
Ta liền biết-----------
Thái giám vẫn luôn trung thành tận tâm như ta, lại không bằng nam sủng của ngài a!!!!!!!
Còn không phải ta không có tiểu đinh đinh sao? (
Cái.......của nam nhân ý!!!!)Hệ thống vẻ mặt "ngươi lãnh khốc, ngươi vô tình, ngươi vô cớ gây rối" nhìn Phong Hoa.
Không thèm nói chuyện, không thèm để ý ngài...........một phút đồng hồ.
Phong Hoa thái độ không cảm xúc, không hứng thú để ý đến thái giám nhà nàng đang giận linh tinh, thanh âm lười biếng nói:
"Nga, ai kêu hắn khiêu khích trẫm?".
Nữ hoàng bệ hạ sẽ nhận thua người khác sao?
- -------- Khẳng định không phải nha.
Hệ thống:".............."
Thôi được, cái lí do này rất hợp lí.
Lúc này, chiếc xe máy màu đen trầm khốc đợi khởi động, thiếu niên nhẹ nhàng nghiêng đầu, cong lên đôi mắt đẹp nói:
"Chị nhớ phải......... ôm chặt em nga".