Đồng tử bỗng nhiên khẽ biến.
Thân thể phản ứng nhanh hơn não, lúc con dao phi tới cũng là lúc hắn đưa tay kéo cô gái tới, ôm cô xoay người lại ——
Phốc xuy.
Mũi đao đâm vào thân thể hắn, ở lưng tràn ra một đóa hoa huyết sắc.
Diêm dúa, diễm lệ, thê mỹ.
Dưới đáy mắt của thiếu niên cất giấu sự rung động kinh tâm động phách, nhìn Phong Hoa, chậm rãi nhếch môi lạnh nhạt cười:
"Rõ ràng tôi như vậy..... không ngờ thậm chí có một ngày lại..."
Còn chưa có nói xong, mắt Hứa Khả tối sầm lại, nghiêng đầu ầm ầm khuynh đảo, khuôn mặt tái nhợt vùi sau vào cổ Phong Hoa.
Hơi đau.
Phong Hoa nghĩ: Nhất định là miệng vết thương trên cổ bị rách rồi.
Giơ tay đỡ lấy thân thể của thiếu niên, Phong Hoa thoáng nhìn vào chủy thủ cắm trên lưng hắn, nhẹ nhàng rút nó ra.
Một dòng máu tươi phun ra.
Cô điểm nhẹ mấy cái huyệt vị để cầm máu.
Phong Hoa quay đầu, nhìn về phía Khuê lão đại vì không khống chế tốt lực đạo mà chút nữa giết Hứa Khả đang kinh hãi thối lui ——
Mặt mày bất động, phát ra mệnh lệnh lãnh diễm.
"Mau gọi xe cứu thương."
-
Bệnh viện.
Hứa Khả yếu ớt tỉnh lại.
Phía sau lưng kịch liệt truyền đến cơn đau đớn, không chỉ đưa ý thức của hắn kéo về thực tại, còn nhắc nhở hắn rằng đã xảy ra chuyện gì.
Cô nhi viện Lam Ti... Giả trang người yêu... Bắt cóc...
Cô đâu?!
Thiếu niên đột nhiên từ trên giường bệnh ngồi dậy, chịu đựng miệng vết thương tựa hồ bị rách truyền đến đau nhức, mặc cho mồ hôi trơn bóng chảy xuống, chuẩn bị xuống giường...
Hắn vì trúng đao nên ngất xỉu, Khuê lão đại chưa hẳn đã tuân thủ hứa hẹn, biết rất rõ bọn cướp kia là do Hứa phụ phái người tới, hắn lại thấy buồn cười...
Vì hắn lo lắng cho cô.
"Ai ai ai! Cậu đang làm gì đó?!"
Y tá tới đây để kiểm tra, nhìn thấy động tác của Hứa Khả thì vô cùng kinh hãi, chút nữa đã đem đồ vật chữa bệnh trên tay ném đi rồi!
Vội vàng chạy tới ngăn cản, đem người ấn lại trên giường bệnh, buông ra một chầu trách cứ.
Cô cũng không giống như những cô gái trẻ tuổi khác, coi như là thiếu niên lớn lên đẹp hơn nữa, nhưng lại không để ý tới tánh mạng mình, cô vẫn phải mắng hắn để cho
hắn ý thức được sai lầm này.
"Cậu chẳng lẽ không muốn sống nữa sao? Không biết vết thương chỉ vừa mới khâu lại thôi sao? Không nằm ở trên giường tĩnh dưỡng cho tốt, lại còn muốn hoạt động mạnh! Nhóm máu của cậu đặc thù, nếu miệng vết thương lại nứt ra, cũng sẽ không có ai cấp máu cho cậu lần nữa đâu! Trái tim của cô ấy cũng không chịu nổi nhiều như vậy..."
"Cô nói cái gì?"
Nghe được y tá câu nói sau cùng, Hứa Khả đình chỉ động tác, con mắt lưu ly sâu thẳm nâng lên, bình tĩnh nhìn qua cô.
Trên khuôn mặt tái nhợt, hiện lên một tia không thể tin cùng mê mang.
Rất hồn nhiên, rất vô hại, rất yếu ớt, hận không thể làm cho người ta đưa tay ôm hắn vỗ về.
"Tự cậu xem đi." Y tá đè xuống cảm giác tình thương của mẹ, đi qua bên kia giường bệnh chậm rãi kéo ra tấm rèm ——
Hứa Khả lúc này mới phát hiện...
Hóa ra trong gian phòng sang trọng này còn có giường bệnh thứ hai.
Nhẹ nhàng quay đầu.
Nằm ở trên giường bệnh là thân ảnh hết sức yểu điệu của cô gái, đôi mắt đẹp nhắm chặt, mi tâm nhẹ chau lại, gương mặt hơi xanh xao, cứ như vậy mà đụng vào tầm mắt của hắn.
Giống như một phong cảnh thịnh thế phồn hoa bỗng nhiên tan biến, làm mọi thứ trở nên trống vắng tịch liêu ——
Cô gái kia, dùng bát mì trường thọ, dùng tính cách cường thế tuyệt đối, từng bước xâm nhập vào sinh mệnh hắc ám của hắn.
Chỉ cần lưu lại dấu vết, thì rốt cuộc....
Không thể xóa đi được.