Hóa ra đúng là tư vị như vậy.
Đáy mắt thiếu niên cuối cùng cũng không còn trống vắng, chậm rãi nổi lên hình bóng nào đó đang nằm dưới ánh sáng.....
[ Keng! Mục tiêu nhân vật Hứa Khả, độ thiện cảm + 120, công lược hoàn thành 80! ]
Thanh âm nhắc nhở bên tai Phong Hoa vang lên, nhưng trong lòng của cô không hề có lấy một tia gợn sóng.
Toan tính để đổi lấy tình cảm ——
Ngươi nghĩ cô sẽ có bao nhiêu quan tâm chứ?
A.
-
"Nhóm máu Hh quá mức đặc thù, lúc Hứa Khả thiếu gia cậu được xe cứu thương đưa đến bệnh viện, đã mất máu quá nhiều nên phải tiến hành giải phẫu cùng truyền máu, thế nhưng huyết dịch trong kho bệnh viện căn bản không đủ để dùng cho một cuộc giải phẫu."
"Lúc ấy có thể cứu được cậu, chỉ có thể dùng máu của Hứa tiểu thư, cũng chính là chị của cậu Hứa Nặc."
"Hứa tiểu thư có bệnh tim bẩm sinh, bệnh viện chúng tôi biết rõ đấy, lấy tình trạng thân thể của cô ấy căn bản không thể chịu được việc mất máu lớn như thế, nhưng cô ấy vẫn kiên trì phải..."
"Dù sao không thể trì hoãn được nữa, bác sĩ cũng chỉ có thể dựa theo lời của cô ấy mà làm."
"Cũng may, Hứa tiểu thư rất kiên cường dũng cảm, chẳng qua là ngất xỉu đi, không đến mức làm bệnh tim tái phát. Bất quá chỉ có một việc khá kỳ quái..."
Thiếu niên hỏi: "Việc gì?"
"... Hứa tiểu thư không cho phép chúng tôi tiết lộ cho Hứa tiên sinh và phu nhân biết."
...
Lời nói của y tá, cứ luôn chậm rãi quanh quẩn ở tai Hứa Khả.
Lông mi đen dài cụp xuống, che lại sự mỉa mai nơi đáy, nhưng không che lấp được nụ cười khổ.
Mặc kệ là mỉa mai, hay cười khổ, đều là đối với chính bản thân hắn.
Thiếu một ít.
Chỉ thiếu một chút, liền...
Hứa Khả ngồi ở trên ghế cạnh giường bệnh, miệng vết thương sau lưng dù cho vẫn kịch liệt đau đớn, nhưng giờ này
khắc này lại không sánh bằng nỗi đau trong lòng.
Hắn sớm nên biết, cô gái Hứa Nặc này sao có thể giống với Hứa phụ Hứa mẫu luôn đòi mạng hắn được?
Hắn....
Sai rồi.
[ Keng! Mục tiêu nhân vật Hứa Khả, độ thiện cảm + 5, công lược hoàn thành 85! ]
Vô luận là thiếu niên luôn chăm chú nhìn cô, hay độ thiện cảm đột nhiên tăng lên, thì cũng không có cách nào khiến Phong Hoa tiếp tục giả vờ ngủ được.
"... Uy, Hứa Khả, trên mặt tôi có dính gì sao?" Cô giả bộ yếu ớt tỉnh lại, trong giọng nói ngậm lấy một tia trêu tức hàm xúc không rõ.
Đáy mắt..... lại không có một chút vui vẻ.
"Chị tỉnh rồi?" Hứa Khả giữa lông mày nhu thuận xẹt qua một phần kinh hỉ, thanh âm hỏi thăm là một sự nhẹ nhàng chưa từng có.
Giống như trong lòng đất khai sinh ra một đóa hoa.
Kinh hỉ?
Đây là cao hứng khi cô không có chuyện gì sao?
Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu, nhưng trong lòng Phong Hoa không có bao nhiêu xúc động, đến con mắt cũng không giơ lên, ngữ khí lười biếng nói: "Bị cậu nhìn chằm chằm như vậy, coi như là không muốn tỉnh cũng rất khó a."
Giọng điệu nhàn nhạt lành lạnh kèm theo một tia xa cách lãnh đạm.
Nghe vậy, trong mắt thiếu niên lóe lên một tia ảm đạm.
Hắn mấp máy môi, giống như lấy hết dũng khí, quyết tâm phải làm cái gì đó vậy, hắn thấp giọng mở miệng......