Thư Tuyệt thành công rồi...
Đầu tiên cho Cố Việt Bân một ảo tưởng tốt đẹp, sau đó tàn nhẫn đập vỡ ảo tưởng ấy. Rốt cuộc sau đó chỉ còn lại hiện thực chua chát, u tối, lạnh thấu tâm can.
Cho dù Cố Việt Bân mất đi trí nhớ, cho dù Cố Việt Bân có quên đi một La Thi Anh, nhưng khoảng thời gian nửa năm cũng đủ để hắn dành riêng cho cô một khoảng trống trong trái tim. Dẫu sao người kiên cường nhất cũng sẽ khuất phục trước sự bao dung của một người.
Rõ ràng hắn đã quên đi La Thi Anh, nhưng hiện tại, đứng trước tất thảy những hiện thực đau đớn kia, trong mắt Cố Việt Bân chỉ còn lại sự hoảng loạn và đau khổ thực sự.
" Nói dối... " Cố Việt Bân ngẩng đầu, sắc mặt hắn vô cùng ảm đạm, vành mắt lại có chút ướt, hắn hướng mắt về phía Thư Tuyệt, giọng nói gằn xuống không ít.
" La Thi Anh mới không bỏ đi đâu... " Hắn cố chấp nhìn Thư Tuyệt, ánh mắt mang theo lạnh lẽo thấu tâm can.
Thư Tuyệt cười lạnh, đứng trước cái nhìn lạnh lẽo của hắn cũng chỉ bình thản nhìn sau đó bật cười: " Ha, tao lừa mày? Mày muốn tao chứng minh như thế nào? Mày muốn biết lần đầu tiên cô ấy thức dậy, không có ánh sáng đã hoảng loạn thế nào? Mày muốn biết cảm giác khóc đến chảy máu mắt khi biết tin chồng của mình lại đem chính giác mạc của mình hiến cho tình nhân để cho cô ta ánh sáng? Hay mày muốn biết, ngay cả khi cô ấy bị mù, cô ấy vẫn ngồi trước giá tranh, hoạ ra chân dung mày? "
Thư Tuyệt càng nói càng kích động, đến cuối cùng hoàn toàn biến thành gào thét. Mọi người xung quanh chỉ dám can ngăn anh lại, dốc sức không để anh đến gần Cố Việt Bân.
" Tại sao mày lại để cô ấy đi? Tại sao không ngăn cô ấy lại? Cô ấy thì có thể đi đâu? " Cố Việt Bân thực sự hoảng loạn, hắn hỏi lộn xộn, tròng mắt dày đặc tơ máu
" Mày hỏi tao? Mày còn dám hỏi tao? Mày bây giờ còn dám hỏi tao nữa cơ à? Vậy tiểu tam lăn giường rồi đến tố thai với cô ấy là ai? Là ai hả? Còn không phải tình nhân của mày sao? "
Nghe xong câu nói của Thư Tuyệt, Cố Việt Bân thôi dãy dụa, hắn bàng hoàng nhìn người trước mặt, ánh mắt hắn trống rỗng, cuối cùng cũng chỉ còn lại mờ mịt không thôi.
Lý Thanh Thuần chết đứng tại chỗ, dương đôi mắt ngấn nước nhìn xung quanh.
Phòng giao dịch ngoại trừ ba người bọn họ cũng chỉ có thêm hai người khác, là một trợ lý giao dịch và một vị khách không mấy quan trọng.
" Thi Anh bỏ đi, cô ấy không nhìn thấy nữa... Mày bảo xem cô ấy ở một nơi lạ lẫm, không thấy ánh sáng thì phải làm thế nào? Còn không phải vì người phũ nữ mà mày cho là hôn phu từ nhỏ kia sao? " Sau tiếng gào đến lạc giọng, giọng Thư Tuyệt không ngừng yếu đi, cả cơ thể anh run lên từng hồi, dòng nước ấm nóng lăn dài khỏi đôi mắt đỏ bừng, trên gương mặt anh là nỗi đau khổ và thống hận tột cùng.
" Thi Anh sống với mày sáu năm, sinh con cho mày, mày đã một giây phút nào