"Ta..." A Ngư nhìn bàn tay đang giơ lên của mình, giống như không biết nên nói cho phải, nên dứt khoát bỏ chạy khỏi chỗ này trước.
“Uyển Dư.” Vinh Vương Phi giữ nàng lại theo bản năng, nhưng bị nàng hoảng hốt đánh vào mu bàn tay, bất ngờ cảm thấy đau rat, mà A Ngư đã chạy rời khỏi.
Vinh Vương Phi nắm lấy bàn tay đang bị đau, bất ngờ đến nỗi quên ngăn nàng lại, khi bà ta bừng tỉnh thì A Ngư đã đi xa. Vinh Vương Phi quay đầu lại nhìn Thẩm Khắc Kỷ vẫn còn đang đờ đẫn, lo lắng hỏi: "Chuyện này là sao?"
Vinh Vương Phi cảm thấy ngày hôm nay thấy kỳ lạ, mí mắt cứ giật liên hồi, làm lòng bà ta càng thêm lo lắng.
Thẩm Khắc Kỷ sực tỉnh lại, đưa tay sờ lên má trái vẫn còn nóng rát, không khỏi hít một hơi: "Hít!"
Vinh Vương Phi hoảng sợ nhìn kỹ gương mặt của hắn ta, hơi đỏ nhưng không sưng lên, dù sao Tạ Uyên Dư cũng là một nữ nhâm, có thể mạnh tay được bao nhiêu.
Nhưng Thẩm Khắc Kỷ lại cảm thấy da thịt như bị đánh nát, càng ngày càng đau, giống như có hàng trăm con sâu đang cắn xé dưới da, đau đến chảy cả nước mắt.
Vinh Vương Phi sửng sốt trước phản ứng của hắn ta, đau đến như vậy sao!? Bà ta vội vàng gọi ngươi đem nước nóng đến ngay lập tức.
Má trái Thẩm Khắc Kỷ đau nhức dữ dội, không kìm được tiếng gầm gừ, thậm chí cả răng cũng cảm thấy đau, cơ thể run rẩy giống như đang vô cùng đau đớn.
Vinh Vương Phi nhìn màu đỏ trên mặt đang dần mất đi của hắn ta, lại cúi đầu nhìn tay mình, lúc nãy bị đánh bất ngờ cũng thật sự rất đau, nhưng bây giờ không còn cảm giác gì nữa.
Mà Thẩm Khắc Kỷ lại không nhịn được sờ sờ trên mặt, đau đớn rên rỉ, Vinh Vương Phi không còn biết nói gì.
Thẩm Khắc Kỷ đau đến quay cuồng, chẳng có thời gian đâu mà quan tâm đến Vương Phi, hắn ta chỉ cảm thấy mình đau thấu xương tủy, Tạ Uyển Dư đã dùng lực lớn đến mức nào vậy?
Lúc này, Bách Hợp bưng một chậu nước nóng vào, vắt khăn nóng chấm vào má, vừa mới chạm vào, Thẩm Khắc Kỷ đã không còn thể giữ lại chút mặt mũi nào, gào lên một tiếng, cả người cũng nhảy lên.
“Đừng chạm vào ta!” Bách Hợp bị hắn ta đẩy mạnh ra, còn lật úp chậu nước nóng trên giá, làm nước văng đầy đất.
Bách Hợp hoảng sợ quỳ xuống xin tha tội.
Vinh Vương Phi mấp máy môi, cảm thấy con trai làm quá, nhưng bà ta không đành lòng nói ra, chỉ đang suy nghĩ xem hắn ta đã làm gì mà ra nông nổi này. Chẳng lẽ hắn ta chọc giận Tạ Uyển Dư, không muốn bị nàng nói nên mới làm ầm lên, nhưng bà ta lại cảm thấy con trai của mình không phải loại người này.
“Mời đại phu trong phủ đến đây.” Vừa dứt lời, Thẩm Khắc Kỷ đã cảm thấy cơn đau cắt da cắt thịt, thấu tim thấu gan đã dần biến mất, vội vàng nói: “Không cần nữa, bây giờ không đau lắm.”
Vinh Vương Phi: "..."
Mặt Thẩm Khắc Kỷ đỏ bừng, không phải vì đau mà là do xấu hổ, chính bản thân hắn ta cũng cảm thấy mình như đang cố tình gây sự, nhưng hắn ta cảm thấy vô cùng khó hiểu sờ lên má trái lúc bấy giờ chỉ còn đau một chút, còn cái cảm giác đau đớn vô