Sau khi nghe xong, Vinh Vương Phi không khỏi trách Tạ Uyển Dư không hiểu chuyện, chuyện mời đại phu là bà ta nói, vết sẹo của con trai lại bị mở ra, con trai muốn im lặng suy nghĩ một chút không phải là chuyện bình thường sao? Trước đây ân cần quan tâm như vậy, sao hôm nay lại cứ túm mãi chuyện này không tha. Chợt nhớ ra nhà lão nhị lại sắp sinh thêm đứa nữa, có lẽ nàng bị chuyện này kích thích. Khi tin vui của nhà lão nhị truyền ra, Tạ Uyển Dư sẽ lại phải chịu đựng sự bàn tán và chỉ trích, nghĩ đến đây, Vinh Vương Phi cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Uyển Dư cũng chỉ nhất thời tức giận thôi, con cứ dỗ dành một chút thì sẽ không sao nữa mà." Vinh Vương Phi nói đầy ẩn ý: "Sau này con nên để ý đến tâm trạng của nàng nhiều hơn, dù sao thì." Bà ta dừng lại một chút: " Nàng cũng có ơn lớn với chúng ta."
Thẩm Khắc Kỷ nhắm mắt lại: "Con trai hiểu rõ. Bây giờ con sẽ đi xin lỗi nàng."
Vinh Vương Phi khẽ gật đầu, dịu dàng nhìn hắn ta: "Để con phải chịu ủy khuất rồi."
Thẩm Khắc Kỷ giật giật khóe miệng, muốn cười một tiếng để Vinh Vương Phi yên tâm, nhưng thật sự cười không nổi.
Rơi vào trong mắt Vinh Vương Phi làm trái tim bà ta thắt lại, đau đến từng khúc ruột.
...
A Ngư rời khỏi thư phòng với tâm trạng thoải mái vì hoạt động tay chân vừa rồi, coi như là thu một chút tiền lãi trước. Nàng không quay lại Cẩm Phương Các mà đi thẳng ra cổng chính, nữ nhi xuất giá bị nhà trượng phu bắt nạt, nhưng nàng lại chưa bao giờ về nhà mẹ để kể khổ.
Nhiều năm bị hiểu lầm, buộc tội và trách mắng như vậy đã đủ rồi, đã đến lúc phải trả lại công bằng cả gốc lẫn lãi cho Tạ Uyển Dư, cũng để cho hai mẹ con bọn họ phải nếm mùi vị bị người ta đâm vào cột sống.
Bạch ma ma bên người Vinh Vương Phi thấy Tạ Uyển Dư không đi về nơi ở của nàng, bèn cố gắng hỏi một câu. Bà không biết chuyện xảy ra trong thư phòng, Vinh Vương Phi đã cho đám người hầu ở lại ngoài sân, không được lại gần, bọn họ chỉ biết thế tử đã cãi nhau với thế tử phi.
A Ngư lạnh lùng nói: "Ta đi đâu còn phải bẩm báo với ngươi mới được à."
Nụ cười trên mặt Bạch ma ma đông cứng lại: “Lão nô không có ý đó.” Nhìn hướng nàng đi, Bạch ma ma không đuổi theo nàng nữa, chỉ sai tiểu nha hoàn nhanh báo cho Vương Phi, hình như thế tử phi muốn về nhà mẹ đẻ.
Bạch ma ma thầm bĩu môi, bà thật sự không thể nhìn được vị thế tử phi này, bản thân mình đã không sinh được mà còn độc chiếm thế tử, không cho hắn ta có người khác. Cũng chỉ có thế tử cao quý ôn hòa nhà và Vương Phi hiền lành nhà bọn họ mới có thể dung túng cho nàng, nếu ở trong nhà người khác, nàng dâu như nàng đã sớm bị bỏ rồi, nếu không thì cũng phải biết cụp đuôi lại mà sống, biết trái biết phải với mọi người xung quanh, còn nàng lại ngang ngược quá mức, dám nổi giận với thế tử, đúng là người đang có phúc mà không biết hưởng.
Lúc Vinh Vương Phi và Thẩm Khắc Kỷ nghe A Ngư muốn quay về Tề