Di Giai mặc kệ người trước mặt là Tang Thanh hay là Hắc Đế, nhào vào lòng hắn cọ cọ:"Ta khỏe rồi. Hắc Đế xấu xa. Ta muốn ra ngoài, ngươi đừng nhốt ta trong này nữa, ở đây lâu kiểu gì cũng sinh bệnh."
Tang Thanh cười khẽ:"Ngươi nói ta xấu xa, vậy ta cũng phải xấu xa một chút. Chi bằng xem biểu hiện của ngươi tối nay, ta sẽ xem xét việc cho ngươi ra ngoài."
Di Giai chớp mắt ngây ngô hỏi:"Biểu hiện gì?"
Hắn xoay người đè cô xuống giường, mặt đối mặt khàn giọng nói:"Ngươi đoán xem."
Có khi nào là cố tình giả như mình mất trí nhớ để ăn cô không, Di Giai cảm thấy với tính cách của hắn thì hoàn toàn có thể!
Tang Thanh xấu xa như thế, không hiểu tại sao Di Giai ngốc lại không nhận ra, cũng không biết bị hắn tính kế bao nhiêu lần rồi. Nhưng nghĩ tới người trước mắt bao nhiêu năm rồi vẫn luôn nghĩ đủ mọi cách thân cận với mình, cũng không biết hắn nhịn đến hỏng chưa, trong lòng vừa buồn cười vừa tội nghiệp hắn.
Cài đặt chặn người xem xong, cô nhướng mày nhìn Tang Thanh gần kề trước mặt, hơi thở quấn quít:"Hắc Đế xấu xa, ngươi là Hắc Đế đúng không?"
"Ừ, ta là Hắc Đế xấu xa." hắn hôn nhẹ môi cô, không cho cô nói thêm nữa.
Hừ! Xem dáng vẻ này, là Hắc Đế mới lạ đó!
Cô đẩy hắn ra, nghiêm túc nói:"Hôm nay ta đến ngày rồi. Không thể tiếp đãi ngươi đâu."
Tang Thanh dịu dàng nhìn cô:"Đường đường là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, sao lại sợ chút máu chứ?"
"..." cmnr! Là Hắc Đế mới lạ đó! Tang Thanh ngươi không thể diễn sâu hơn một tí sao? Hắc Đế không vô lại giống như ngươi vậy đâu!
"Giúp ta." hắn nhẹ giọng, cầm tay cô đưa xuống bên dưới hắn. Di Giai không ngờ hắn dám làm thật, tâm trạng cũng vừa phấn khích vừa hồi hộp. Tang Thanh đã chủ động như vậy, cô không thể không sờ thử một chút! Nhưng vì đóng vai Di Giai ngốc, Di Giai không thể không tỏ ra có chút kháng cự yếu ớt, nhưng Tang Thanh quả nhiên không làm cô thất vọng, cứng rắn đặt tay cô vào nơi đang phồng lên dưới đũng quần hắn.
Di Giai dùng tay cảm nhận kích thước của Tiểu Thanh, sắc mặt đỏ bừng. Tên Tang Thanh này già rồi mà thứ này vẫn còn dùng tốt quá, vừa mới chạm vào đã càng trở nên cứng rắn, còn khẽ giật giật vô cùng đáng yêu. Cô nhìn Tang Thanh hơi thở nặng nề trước mặt, đỏ mặt hỏi khẽ:"Chỗ này của ngươi dùng bao nhiêu lần rồi?"
Đáy mắt hắn xoẹt qua tia kinh ngạc, dường như không ngờ tới cô sẽ hỏi một câu này, tâm trạng có chút không vui cúi xuống cắn môi cô như trừng phạt, giọng mang ấm ức:"Không dùng qua."
Di Giai không ngờ người như hắn lại vì mình mà thủ thân như ngọc, không khỏi cảm động, nhưng vẫn nói:"Hắc Đế đang lừa gạt ta đó sao?"
Hắn không giải thích nhiều, chỉ nhẹ nhàng lặp lại:"Giúp ta."
Qua một lớp vải đã thấy rất xấu hổ rồi, cô chỉ hận Tang Thanh dùng cách này lừa gạt Di Giai ngốc, cũng không sợ bị Di Giai ngốc ghét bỏ hay sao? Hoặc sau đó hắn sẽ nói đó là Hắc Đế, hắn không nhớ gì cả.
Mỗi giây trôi qua đối với Tang Thanh đều dài như cả tiếng, mồ hôi từ thái dương hắn chảy xuống má cô, ánh mắt hắn chứa đầy sự uất ức, kiên nhẫn lặp lại:"Giúp ta."
Hắn cúi đầu hôn cổ cô, cầm cổ tay cô đưa vào trong y phục hắn:"Cầu nàng giúp ta đi."
Ngón tay lạnh chạm vào thứ nóng hổi đó của hắn tạo nên chút điện giật, chẳng ngờ thứ chứa đầy hơi thở mạnh mẽ này lại vì mình mà ngoan ngoãn mấy ngàn năm, thở dài vuốt ve hắn một cái khen ngợi.
Tang Thanh dưới cổ cô thở ra một hơi thoải mái, Di Giai đột nhiên cảm thấy hắn thật sự rất thú vị. Khi Tiểu Thanh nằm trong tay cô thì Tang Thanh rất ngoan ngoãn, ngoài hôn cô ra thì hai tay vẫn chống hai bên không hề làm loạn, dường như hắn thật sự chỉ muốn cô giúp hắn một chút thôi, hắn nhịn đến sắp hỏng rồi.
Không biết bao lâu, thấy hơi thở Tang Thanh ngày càng nặng nề, trán cũng lấm tấm mồ hôi, cô hơi siết chặt tay lại. Tiểu Thanh lập tức co rút, từng đợt trào vào lòng bàn tay cô ấm áp.
Di Giai vừa buông lỏng tinh thần, lại bị Thang Thanh cúi xuống hôn, cô mệt mỏi đưa tay ra chùi vào áo hắn rồi đẩy hắn ra:"Mệt muốn chết, để ta thở chút đã."
Cô cũng rất căng thẳng tới mức nín thở mấy lần biết không? Lại thấy hắn trầm giọng cười một tiếng quyến rũ, không khỏi lườm hắn cháy mặt. Tang Thanh cũng không để ý, dùng áo choàng của hắn nhẹ nhàng lau từng ngón tay cho cô, sau đó hôn lên mu bàn tay một cái, cười nói:"Nàng vất vả rồi."
Hắn thì vui rồi, Di Giai rụt tay lại khoanh trước ngực hừ lạnh:"Hắc Đế đúng là xấu xa."
Tang Thanh sửa sang lại y phục, tâm trạng rất tốt "ừm" một tiếng, không phủ nhận.
"Ngươi đưa ta Hoa Hiến Văn được không?" Di Giai nghĩ nghĩ rồi hỏi. Vì ngoài nhiệm vụ chính là tiêu diệt Hắc Đế ra thì còn nhiệm vụ nhánh là lấy Hoa Hiến Văn trong tay Hắc Đế, cô lại không rõ đây là thứ gì, đoán rằng chỉ là một quyển sách.
Tang Thanh gật đầu:"Để ta đi lấy cho nàng." nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Di Giai quả thật có cảm giác cho dù cô có đòi mạng hắn, hắn cũng đồng ý ngay lập tức không chút do dự như vậy. Đây cũng là vì cô tin tưởng hắn, biết hắn sâu nặng với mình đến mức nào.
Nhìn lòng bàn tay, không khỏi thở dài một tiếng. Đã qua bao nhiêu năm, thật không dám tin hắn vẫn còn cố chấp như vậy. Đúng là một tên già đầu cố chấp.
Nhìn đống nhiệm vụ nhánh đều là trộm đồ của Hắc Đế, không khỏi cảm thấy nhàm chán. Đột nhiên ánh mắt rơi xuống dòng nhiệm vụ "Tiêu diệt Huyền Yên", đây không phải nữ tử thường xuyên gặp Tang Thanh sao?
Nhưng cũng không biết đối phương là cái dạng gì, bản thân cô bây giờ trói gà không chặt, muốn dùng bạo lực giết người cũng lực bất tòng tâm.
Lát sau Tang Thanh mở cửa bước vào, trong tay cầm một con dấu hình lão hổ, đi đến bên đưa cho cô:"Để chỗ nàng, thỉnh thoảng cho ta mượn phê duyệt tấu chương nhé."
Khóe môi Di Giai giật giật, Tang Thanh à... ngươi có thể nào nhập lại vai Hắc Đế hung tàn hay không?
Đã dễ dàng như vậy, Di Giai tủm tỉm kéo áo hắn:"Mọi yêu cầu của ta ngươi đều đáp ứng sao?"
Tang Thanh ngồi xống giường, nắm lấy tay cô, ánh mắt thâm tình không thèm che giấu:"Nàng còn muốn gì?"
Người xem bên ngoài ngẩn ra, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Vừa chặn phát sóng một chút, sao tính tình Hắc Đế như đã bị hoán đổi với Bạch Đế rồi?
Di Giai cười nói:"Ta lập một danh sách nhé."
"Nhiều lắm à?"
"Khá nhiều."
"Có bê nổi không?"
Di Giai cười ngất:"Nổi."
Tang Thanh dịu dàng vuốt tóc cô nói:"Được rồi. Ta đã sai người sửa sang lại một điện phía Tây, mai nàng hãy chuyển qua đó ở, muốn đi đâu thì đi, thích mua gì thì mua, ngân phiếu ở ngăn kéo tủ thứ hai, nếu thiếu sai người báo lại ta."
Người xem: Hắc Đế?!! Chuyện gì đã xảy ra với ngươi vậy?!
"Làm sao ngươi bỗng dưng đổi tính, như trở thành người khác vậy?" Di Giai biết mà cố tình trêu chọc.
Tang Thanh vẫn bình tĩnh:"Sau khi được thỏa mãn, ta thường rất dễ tính."
"Ban nãy ngươi nói thứ đó của ngươi chưa từng dùng bao giờ, có thật không?" sau khi gặp cô thì không nói, chẳng lẽ trước đó hắn cũng chưa từng?
"Không có, đừng hỏi nữa." Tang Thanh dường như không thích chủ đề này.
Di Giai vui vẻ
nhìn hắn, càng nhìn càng thấy thuận mắt. Không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của cô, Tang Thanh ôm eo hôn lên môi cô một cái:"Đợi chọn được ngày lành, nàng thành thân với ta nhé?"
"Khụ khụ!" Di Giai hoảng hốt đẩy hắn ra, trừng lớn mắt, cái đồ Tang Thanh không theo kịch bản này! Hắn đang nói nhảm gì thế? Ánh mắt cô di chuyển xuống vài tấc dưới bụng hắn, sắc mặt tái mét:"Chẳng lẽ hiện giờ hắn dùng Tiểu Thanh để suy nghĩ rồi?"
Tang Thanh tất nhiên không phải dùng Tiểu Thanh để suy nghĩ, mà là vì Tiểu Thanh mà suy nghĩ. Hắn đã không còn như xưa lo lắng đủ chuyện rồi để vụt mất cô, giờ hắn biết rõ thứ mình cần là gì. Cứ nghĩ đến quãng đời còn lại có Di Giai bầu bạn bên cạnh, dù bắt hắn trở lại tầng địa ngục lạnh lẽo tối tăm kia lần nữa, hắn cũng có thể vui vẻ mà sống từng ngày.
Sau khi đã nếm được mùi vị mật ngọt, hắn cảm thấy cả quãng đời dài hắn từng trải qua đều là vô nghĩa, dường như hắn sống chỉ là để chờ cô xuất hiện, đưa hắn theo.
Di Giai viện cớ mệt mỏi, sau khi đuổi hắn đi thì lăn lộn trên giường, khuôn mặt đỏ bừng.
Cô vừa mới thức tỉnh, sao tên Tang Thanh này lại trở nên quyết đoán như vậy rồi?
Dường như cô ngủ một giấc tỉnh lại, đối với hắn đã là cả một đời.
Hôm sau Di Giai chuyển tới Điện Tân Hoan, nơi này đúng là tiện nghi rộng rãi hơn chỗ cũ hàng trăm lần. Dù buổi sáng Tang Thanh phải đi xử lý công chuyện, buổi tối hắn cũng dành thời gian ghé qua thăm cô một lát, sau đó viện cớ không muốn rời đi, ôm cô ngoan ngoãn ngủ đến sáng. Thấy ngoại trừ lúc làm việc hắn càng ngày càng bám người, Di Giai bắt đầu nghi ngờ, mình thật sự có thể ra tay diệt trừ hắn, hoàn thành nhiệm vụ được sao?
Cô thật sự không nỡ làm tổn thương hắn một lần nữa.
Một đêm nọ Di Giai tỉnh giấc, mở mắt thấy gương mặt Tang Thanh gần trong gang tấc, vì giật mình mà thở ra hơi mạnh. Tang Thanh vậy mà bị tỉnh giấc, mở mắt ra dịu vàng vỗ lưng cô như dỗ em bé, hôn lên môi cô một cái, rồi lại chìm vào giấc ngủ. Ánh mắt cô trở nên phức tạp, cũng hôn lại môi hắn một cái rồi ti hí mắt giả bộ ngủ, thấy khóe môi hắn hơi nhếch lên một góc độ cực nhỏ, không để ý kỹ sẽ không thấy được.
Đồ vật của nhiệm vụ nhánh thu thập đã đủ, Di Giai cuối cùng cũng quyết định ra ngoài dạo một vòng, dù sao cô làm trạch nữ đã rất lâu rồi.
Bên ngoài, ngoại trừ rất nhiều người canh gác thì còn vài nô tỳ đang làm việc vặt, nhìn thấy cô đi tới, nhất loạt đều dừng tay cúi đầu, chỉ sợ cô không vừa ý điều gì sẽ nói với Hoàng Đế, chặt đứt đường sống của họ. Thấy loại phản ứng này, Di Giai chỉ hơi kinh ngạc chứ không quan tâm lắm.
Cô đi đến một cái đình giữa hoa viên, lười biếng ngồi xuống.
"Cô nương là?" Lúc sau, một nữ tử áo hồng bước vào đình, dường như rất bất ngờ khi thấy cô, quả thật Huyền Yên không ngờ trong cung còn có nữ nhân khác sinh sống.
Di Giai không đáp, nha hoàn bên cạnh liền trả lời thay:"Cô nương ấy là khách quý của Hoàng Thượng."
"Ra vậy..." ánh mắt Huyền Yên phát sáng, liệu người trước mặt có phải đối tượng mà cô tìm kiếm lâu nay hay không?
"Ngươi là ai?" Tang Thanh còn giấu nữ nhân khác ở đây? Hắn không sợ cô gặp được sao?
"Di cô nương, Huyền cô nương là thần y bên cạnh Hoàng Thượng." Nha hoàn thấy Huyền Yên cũng trở nên kiệm lời không đáp, tiếp tục nói.
Hai bên lập tức chạm mắt, cùng nảy lên một suy nghĩ:"Nhiệm vụ nhánh cuối cùng rồi!"
Dù không làm được nhiệm vụ chính, làm hết nhiệm vụ nhánh thì phần thưởng cũng không ít đâu. Cùng nghĩ như vậy nhưng Huyền Yên là người tiến lên, còn Di Giai lại là người lùi lại.
Cmn! Nhưng hiện tại ta chỉ là người bình thường!! Sao lại để ta gặp cô ta lúc này chứ! Di Giai xoay người chạy.
Huyền Yên không chần chừ rút từ eo ra một thanh nhuyễn kiếm, đâm tới Di Giai. Tuy lần nào vào cung cũng bị tước hết vũ khí, nhưng cô ta biết mục đích của mình nên lần nào vào cũng lén lút giấu nhuyễn kiếm trong người. Mấy tên lính gác ngại cô là Thần y, lại là khách quen của Hoàng Đế,cũng không vạch trần. Hiện tại thứ sắc nhọn này, một tấc nữa sẽ đâm trúng ngực Di Giai.
"A!!!" Huyền Yên đột nhiên hét lên rồi bắn ngược ra ngoài như con diều đứt dây. Tang Thanh ôm Di Giai vào ngực, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn.
Huyền Yên nằm dưới đất, không cam tâm ngồi dậy:"Hắc Đế! Ngươi làm gì thế? Chẳng lẽ ngươi không biết nàng ta là ai?"
Nhiệm vụ của cô là bảo vệ Hắc Đế, không thể để hắn chết được! Cô nghiến răng nói:"Cô ta là người bên cạnh Bạch Đế đến để giết ngươi! Ngươi mau giết cô ta đi!"
Di Giai kinh ngạc, bản thân lại là người của Bạch Đế sao? Lại thấy Tang Thanh siết lấy eo mình, lạnh lùng nhìn Huyền Yên:"Cung của ta không cho phép mang vũ khí vào, ngươi biết mà vẫn cố tình phạm phải, còn suýt nữa làm tổn hại Giai Giai. Người đâu!"
Xung quanh lập tức đi tới mấy tên thị vệ, khom người chờ lệnh.
"Này Hắc Đế xấu xa." Di Giai giật áo hắn, Tang Thanh nhìn xuống cô, nhẹ giọng an ủi:"Làm sao vậy? Ta đến chậm làm nàng hoảng sợ sao?"
"Những gì nàng ấy nói đều không sai, ta đến là để giết người đó!" Di Giai cười nói.
Những người khác nghe thấy lời này đều hết sức kinh ngạc, sợ hãi cúi thấp đầu, chỉ có Tang Thanh vẫn thản nhiên ôm cô trong lòng như cũ:"Vậy sao?"
"Cô?!" Huyền Yên cũng không ngờ Di Giai lại dễ dàng thú nhận như vậy, còn nhận trong tình cảnh này, trừng to đôi mắt kinh ngạc.
"Ngươi không sợ sao?" Di Giai chớp chớp mắt.
Tang Thanh bật cười, hôn lên trán cô:"Vậy khi nào nàng định giết ta?"
"Không muốn giết nữa." Di Giai ôm lấy cổ hắn dụi dụi:"Thích ngươi mất rồi."