Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: QR - diendanlequydon

“Ngài chính là Cảnh tiên sinh đúng không?” Trong lòng Cung Hàn rất không thích con chó lớn màu trắng này nhưng ngại với Cảnh Diệp Thu, anh vẫn cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, nỗ lực nặn ra một nụ cười thân thiện.

“Đúng vậy, không biết Cung tiên sinh có gì chuyện quan trọng?”

“Tôi muốn ngài tìm giúp một người, xem anh ta còn sống hay không?”

Cung Thừa lười biếng nằm lên sô pha nghe bọn họ nói chuyện, thế anh mới biết người đàn ông có chút nguy hiểm này là Cảnh Diệp Thu tiếng tăm lừng lẫy. Ánh mắt anh trào phúng nhìn Cung Hàn, trong lòng đã biết mục đích của Cung Hàn.

Bối Bối nghiêng đầu nhìn mèo con nhảy một cái đã lên sô pha, ghé vào sô pha nhàn nhã tự đắc, cái đuôi ngắn lắc tới lắc lui.

Ẳng ~~~ Cô cũng rất muốn đi lên a, rất muốn rất muốn ~~~

Cái đuôi sau lưng lắc trái lắc phải, đầu lưỡi trong miệng vươn thở dốc ha ha, động tĩnh lớn đến mức Cung Thừa không thể không nhìn về phía Bối Bối, vừa thấy khóe miệng lập tức giật giật.

Con chó ngu ngốc, muốn nghe bọn họ nói chuyện không biết đi vòng đến phía trước sao?

Anh nhẹ nhàng nhảy xuống đầu Bối Bối, bởi vì chưa quen thuộc với thân thể này, anh trượt chân thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may lúc này Bối Bối lại không ngốc, kịp thời tiếp được Cung Thừa mới không làm anh mất mặt. Cung đại thiếu gia đứng ở đỉnh đầu của Bối Bối rất tán thưởng nhìn thoáng qua Bối Bối, thời khắc mấu chốt ít nhất còn đáng tin.

“Meo? Meo meo!” Không phải muốn nghe bọn họ nói chuyện sao? Chúng ta đi lên phía trước đi!

Cảnh Diệp Thu và Cung Hàn giống như đang nói chuyện phiếm, nói chuyện vô cùng vui vẻ. Hai người ngươi tới ta đi giống như đánh Thái Cực, bất quá không khí lại càng ngày càng quỷ dị, thử hỏi bên cạnh ngồi xổm một con Husky thân hình được coi như khổng lồ nhưng lại xuẩn manh, đỉnh đầu của nó còn có một con linh miêu, khí thế uy mãnh, ánh mắt không khỏi khiến người ta cảm giác được sự trào phúng, bạn thật sự có thể an tâm nói chuyện phiếm hay không?

Dù sao Cung Hàn không thể, cuối cùng anh ta cũng nhịn không được: “Cảnh tiên sinh chỉ cần hỗ trợ, tất nhiên Cung gia sẽ không bạc đãi tiên sinh!”

Trong cuộc đàm phán có một quy luật rất rõ ràng, một khi bạn dao động, như vậy bạn sẽ là người thua.

Cảnh Diệp Thu mỉm cười đạm nhiên, ngón tay xinh đẹp thon dài chống cằm: “Muốn tôi giúp cậu tìm được đại
thiếu gia nhà họ Cung Cung Thừa, cái giá phải trả rất đơn giản, đó chính là làm Bối Bối thích cậu.”

Cung Hàn có chút ngốc lăng, khi vào cửa khi anh rõ ràng nghe thấy Cảnh Diệp Thu gọi con chó kia là Bối Bối! Tuy anh không phải là người thừa kế được lựa chọn đầu tiên, cũng không phải con vợ cả của nhà họ Cung nhưng Cung Hàn anh thật đúng là không hề muốn ăn nói khép nép đi lấy lòng một con chó!

Vì vậy anh vỗ án, đứng lên, đôi tay đột nhiên chắp lại, hành lễ: “Cảnh tiên sinh có thể đổi một điều kiện khác hay không?”

Bối Bối: Động tĩnh lớn như vậy hù chết bổn bảo bảo ~~~

Cung Thừa: Phế vật chính là phế vật, ngay cả tức giận cũng không dám, ai!

Cảnh Diệp Thu: “Ngại quá, không thể.”

Cung Hàn nghẹn đỏ một khuôn mặt: “Bối Bối? Mày muốn như thế nào mới có thể vui vẻ?”

“Gâu? Gâu gâu, gâu gâu gâu?” Gì vậy? Mèo con, người này có phải tên ngốc hay không? Cho dù bổn bảo bảo cười nhạo anh ta, anh ta cũng không biết a!

“Miao ~~~” Đừng để ý tên phế vật này, không phải nói muốn phơi nắng, chơi đồ chơi hay sao? Chúng ta đi thôi ~~~

Cung Hàn vẫn luôn cảm thấy súc sinh chính là súc sinh, cho dù chủng loại sang quý hay hiếm có vẫn là súc sinh. Chúng nó biết nói tiếng người sao? Chúng nó hiểu ý người hay sao?

Nhưng hôm nay, anh cảm giác chính mình bị xem thường, lại còn là bị một con cẩu và một con mèo xem thường.

Anh thấy con mèo và con chó kia đối diện nhau một cách quỷ dị một chút, giống như đạt thành một cái hiệp nghị gì đó, đồng thời xoay người rời đi, lúc gần đi còn không quên cho anh một ánh mắt khinh bỉ trần trụi.

Cung Hàn nhìn thấy con chó quan trọng nhất muốn rời đi, cái khó ló cái khôn nói: “Bối Bối, tôi biết có một nhà bán vịt nướng Bắc Kinh ăn rất ngon, Bối Bối muốn ăn không?”

“Gâu?” Vịt nướng Bắc Kinh?

Bối Bối nghĩ đến hình ảnh vịt nướng Bắc Kinh mỗi một đời cô từng gặp qua, da


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện