Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: QR - diendanlequydon

Tất cả chó mèo ở gần khu này đều biết ở cửa hàng đồ cổ thần thần bí bí tới một lão đại, những con vật lão làng nhận ra được, thiếu chút nữa bị dọa đến bệnh tim phát tác!

Kia chính là linh miêu đó!

Tuy rằng anh ta sẽ cùng chú chó rất ngốc nghếch, rất ngây thơ, mùi hương rất dễ ngửi mà bọn họ rất thích kia chơi những món đồ chơi nhược trí, phơi nắng, bán manh, nhưng anh ta vẫn là một con linh miêu nha!

“Meo?” Linh miêu là cái gì? Có thể ăn được sao?

“Meo~~~ Meo meo ~~~” Ăn? Có phải cậu bị choáng váng hay không? Anh ta ăn luôn cậu cũng không sai biệt lắm! Người ta là mãnh thú còn chúng ta là thú cưng a! Khi anh ta bắt đầu đi săn thì mẹ cậu cũng còn đang chờ người ta lấy sữa cho đó!

Uy danh của linh miêu to lớn dữ dội, những con vật mới sinh đều bị cảnh cáo và phổ cập khoa học. Trong khoảng thời gian ngắn chung quanh cửa hàng đồ cổ không có một con vật còn sống nào, ngay cả chuột cũng không có.

Đương nhiên Cung Thừa không biết đây là do uy lực của anh, có biết cũng hợp tâm ý của anh.

Cuộc sống không bị ai tới quấy rầy thật quá sung sướng, ngoại trừ con vật nào đó.

Nhưng mà Cung Thừa cũng sẽ không thừa nhận, gần đây số lần con vật nào đó quấy rầy anh ít đi khiến anh cảm thấy không vui, Cung Thừa khó chịu, tất nhiên con vật nào đó bị xui xẻo.

Lúc Bối Bối hạnh phúc chạy về phía chậu cơm, phát hiện bên trong trống không, lúc định đi ngủ lại không thấy cái chăn nhỏ màu hồng nhạt in hình mèo Kitty mà cô thích nhất, lúc nhàm chán muốn chơi đồ chơi cũng không thấy!

Bối Bối vô cùng ủy khuất, tại sao cô lại không muốn tìm Cung Thừa chơi chứ? Ba tháng nay cô đã có thói quen có Cung Thừa bên cạnh, rời
đi một lúc lập tức sẽ thấy nhớ vô cùng.

Nhưng cô không thể tới gần Cung Thừa được, một khi tới gần lập tức cảm thấy thân thể kỳ lạ còn nóng lên.

Thiếu chút nữa hù chết cô nhưng trong lòng cô lại không thể hiểu được cảm thấy thẹn thùng khiến cô không có cách nào mở miệng nói với ba ba hay Cung Thừa.

Cho nên cô chỉ có thể hết tránh lại né Cung Thừa, nguyên nhân gây ra mọi chuyện.

Cung Thừa tức giận, cô cũng có thể lý giải nhưng lại không nghĩ Cung Thừa sẽ tức giận như vậy. Hơn nữa mỗi khi nhìn thấy cô sẽ lập tức nhảy lên chỗ cao, khinh miệt nhìn cô rồi tránh ra.

Trái tim chó bé nhỏ của cô rầm rầm rơi đầy đất.

Cung Thừa cũng cảm thấy thân thể của mình có chút khác thường, giống như có cái gì muốn phá xác mà ra chỉ là cảm giác không kịch liệt giống như Bối Bối mà thôi.

Lúc Bối Bối dính anh, anh cảm thấy phiền, lúc cô không dính anh, anh lại càng phiền. Vốn ba tháng trước Cung Thừa vẫn là nhân loại, là đại thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy của nhà họ Cung, hiện giờ thành linh miêu, Miêu đại gia tại sao có thể vì một con chó ngu ngốc mà phiền não chứ? Nhưng mà anh thấy phiền nha, chính là rất phiền rất phiền nha!

Này này này, con chó ngu ngốc, rốt cuộc cô có bao nhiêu ngu ngốc?

Bổn đại gia trêu cợt cô như vậy, vì sao cô không tức giận! Vì sao? Không biết chúng ta cứ như vậy cãi nhau một trận càng dễ dàng làm lành hay sao?

Bổn đại gia cũng đã nhảy đến chỗ cao để nghe cô giải thích, cô bày ra


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện