Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: QR - diendanlequydon

Bối Bối tức giận, là thật sự tức giận, hơn nữa rất tức giận, rất rất tức giận.

Ngay khi mặt trời mọc, bọn họ lại biến trở về hình thú. Rồi sau đó Miêu đại gia lập tức phát hiện bé ngốc nhà mình tức giận, không bao giờ để ý đến anh nữa!

“Miao ngao!” Miêu đại gia gẩy gẩy móng vuốt một chút, ngăn không được bực bội.

Quan hệ của anh và Bối Bối lập tức điên đảo! Vốn dĩ chính là Miêu đại gia vẻ mặt ngạo kiều nhìn Bối Bối lấy lòng anh nhưng mà hiện tại thì sao? Hiện tại là anh ăn nói khép nép, lúc muốn đi cọ cọ cô bị cô né tránh! Né tránh!

Ai có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì khiến Bối Bối tức giận? Dù sao cũng phải cho anh biết vì sao anh bị phạt chứ?

Từ khi Miêu đại gia đi vào cửa hàng đồ cổ, sau đó cũng chưa từng đi ra ngoài đi dạo, thứ nhất là do anh ghét mặt trời, thứ hai là Bối Bối không đi, thứ ba là Bối Bối không đi...

Thế là có một ngày, từ sáng sớm Miêu đại gia đã rối rắm bước ra khỏi cửa hàng.

“Meo meo meo!” Trời ạ, trời ạ, trời ạ, cái tên cầm thú kia, a, không đúng, là... Mặc kệ, cầm thú tới, mọi người nhanh chạy mau nha! Anh ta muốn ăn thú cưng!

“Meo meo meo!” Vì sao vị đại gia này lại muốn ra cửa chứ a a a a!!!

“Gâu gâu gâu ~” Mẹ ơi, anh ta thật đẹp ~ Con có thể cho sinh khỉ con cho anh ấy không?

“... Uông!” Chúng ta vẫn nên đi làm xét nghiệm ADN đi, mẹ không có đứa con SB như vậy!

Hôm nay ánh mặt trời rất lớn, Miêu đại gia
đi lại một lúc lâu chỉ nhìn thấy những con thú cưng ngu xuẩn đứng xa xa nhìn anh lại không chịu tới gần chút nữa, trời mới biết ánh mặt trời chói chang như thế này ngay cả động anh cũng không muốn động.

“Miao ngao!” Một con vật nào đó nhanh lăn lại đây, bằng không tôi lập tức tức giận!

...

Cuối cùng một con chó Corgi bị đẩy ra, lý do là vạn nhất linh miêu thích những đứa mông lớn thì sao?

“Ẳng~” Đại gia, có chuyện gì từ từ nói, tôi có thể cung cấp phục vụ đặc biệt, chỉ cần không ăn tôi là được ~

Cung Thừa:... Cậu như vậy tôi cũng chướng mắt có được không? Mời đến một người chân dài, da trắng như tuyết! Hoặc là bé ngốc cũng có thể ~

Xem ra nên sớm một chút dẫn bé ngốc rời đi, nơi này toàn một đám thú cưng ngu xuẩn, đừng để bọn họ làm trẻ con đi trật!

“Miao ngao!” Làm sao có thể dỗ một con chó đang tức giận?

“Uông?” Ngài đang nói con chó ngốc nghếc ở cửa hàng đồ cổ kia sao?

Con chó Corgi nhỏ ngây ngốc nói ra biệt danh mà ngày thường bọn họ hay gọi Bối Bối, trước mắt tối sầm, nó bị phác gục trên mặt đất, Cung Thừa từ trên cao nhìn xuống, nhe răng nanh ra.

“Ngao ngao!” Ai cho phép cậu gọi cô ấy như vậy?

Hừ, bé ngốc của bổn đại gia mà các người cũng có thể ức hiếp sao?

“Uông ~” Mọi người đều gọi như vậy, đại gia ngàn vạn không cần ăn tôi!

Linh miêu đại gia hung mãnh giống như một con báo nhỏ, thong thả ngẩng


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện