Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: QR - diendanlequydon

“Ưm... Mèo... con.... Đừng, đừng tức giận... Chơi, chơi...” Bối Bối lật người, cái miệng nhỏ lẩm bẩm cái gì đó, có lẽ là lần đầu tiên nói tiếng người, cô nói từng chữ không rõ lại chầm chậm giống như trẻ con bi bô tập nói, mềm mềm mại mại. Trong lòng Cung Thừa mềm nhũn, thân thể khẽ động để cô nằm càng thêm thoải mái.

Cả khuôn mặt nhỏ vùi vào vùng bụng mẫn cảm của Cung Thừa, anh có thể cảm giác rõ ràng hơi thở thơm tho mềm mại đánh vào làn da của anh, ngứa ngáy lại tê dại. Khi ở trong hình dạng chó Husky không lúc nào Bối Bối không xuẩn manh, khi ở hình người cô lại cực kỳ yêu mị nhưng cố tình cô lại có khí chất thuần khiết giống như trẻ con mới sinh.

Mâu thuẫn rồi lại cực kỳ mê người.

Cảnh Diệp Thu nói không sai, người con gái như vậy sẽ có rất nhiều người đàn ông, người sau kế tiếp người trước tình nguyện chết ở dưới thân cô.

Tưởng tượng đến người ngu xuẩn lại vô cùng yêu mị nào đó nằm ở dưới thân người khác, Cung đại thiếu gia khó chịu. Đây chính là người hầu của anh, mặc kệ bộ dáng gì đều là người hầu của anh, đều là của anh!

“Ông còn không ra đi sao?” Cung Thừa nhếch miệng, lộ ra hàm răng sáng như tuyết, cảm giác uy hiếp mười phần.

“Nói như vậy là cậu đồng ý? Nếu cậu không thể thỏa mãn Bối Bối, chớ có trách tôi tìm cho Bối Bối...”

“Rầm!”

Đột nhiên Cảnh Diệp Thu không kịp phòng ngừa bị đẩy ra ngoài cửa, cái mũi thiếu chút nữa bị cửa đập vào, thậm chí còn mơ hồ nghe thấy một câu “Ông già dong dài”!

Gì? Dong dài? Ông già?

Mẹ nó! Có biết người cậu muốn ngủ chính là con gái của tôi hay không? Có biết tôi là cha vợ của cậu không?

Cảnh Diệp Thu trừng mắt với cánh cửa thật lâu, cuối cùng vẫn xám xịt rời đi.

Bên trong cánh cửa.

Cung Thừa cười đắc ý, ai bảo người đàn ông này thiếu chút nữa nhìn thấy thân thể Bối Bối!

“Mèo... con?”

Cung Thừa quay đầu lại, lập tức trên mặt không ngừng dâng lên nhiệt khí, một khuôn mặt tuấn mỹ đỏ ửng.

Bối Bối mơ mơ màng màng bị đánh thức, ngồi dậy, bàn tay trắng nõn nắm lại, xoa đôi mắt của mình, còn vô cùng đáng yêu xinh xắn ngáp một cái, lỗ tai xù xù trên đỉnh đầu uể oải rũ xuống. Đây vốn là hình ảnh một thiếu nữ mới tỉnh ngây thơ đáng yêu nhưng tiền đề là thiếu nữ này không được lõa thể!

Ánh mắt Cung Thừa không chịu khống chế nhìn về phía thân thể Bối Bối, hai bầu vú trắng như tuyết chuyển động theo động tác của cô, trên bụng nhỏ bằng phẳng được trang điểm bằng một cái rốn tinh xảo đáng yêu. Hai cái chân kẹp chăn, vừa vặn che đậy nơi riêng tư, nhưng toàn bộ cẳng chân lộ ra bên ngoài, ngón chân mượt mà khép kín, làm người ta nhịn không được muốn ngậm ở trong miệng thưởng thức.

“Khụ khụ, Cung Thừa, tên của anh. Này, em thật ngu ngốc, đắp chăn lại cho đàng hoàng đi!” Cung Thừa ho hai tiếng, kéo chăn che Bối Bối lại, đầu nghiêng sang một bên, lại tiếp tục nhìn nữa anh thật sự không biết chính mình có thể nhẫn nhịn được hay không.

Bối Bối lại theo thói quen dùng đầu đi cọ bàn tay của người đàn ông, tóc đen mượt mà quấn quanh ở đầu ngón tay, lỗ tai xù xù nằm trong lòng bàn tay dày rộng của anh, Bối Bối được thuận mao, híp mắt, bong bóng hạnh phúc không ngừng tràn ra: “Ưm ưm ưm ~~~”

Bộ dáng làm nũng của cô gái bé nhỏ trong lòng ngực khiến mặt anh càng đỏ hơn, trong mắt hiện lên sự cưng chiều: “Em xem em đi, biến về hình người vẫn ngu ngốc như vậy!”

“Biến thành người?” Bối Bối chậm rì rì nói ra nghi vấn, nhìn thoáng qua chính mình lại nhìn thoáng qua Cung Thừa, lúc này mới phát hiện cô và Cung Thừa đều biến thành hình người. Cơn buồn ngủ lập tức không còn, đôi mắt Bối Bối phát sáng giống như phát hiện món đồ chơi mới lạ, tò mò sờ sờ nơi này lại sờ sờ nơi đó: “Biến... thành... người... nha ~”

“Em có thể không cần ngốc nghếc như vậy hay không? Còn không phải là biến thành người thôi sao?” Kỹ năng trào phúng của Miêu đại gia lần
thứ hai click mở, rõ ràng anh đã quên bản thân lúc mới tỉnh cũng từng kích động. Cung Thừa cực kỳ ghét bỏ bắt lấy hai bàn tay nhỏ của Bối Bối, xúc cảm non mềm làm trái tim anh rung động, một bàn tay ngăn chặn ánh mắt hoàn toàn tin cậy của cô, môi tới gần môi: “Sao em lại ngu ngốc như vậy, vì không để sau này em bị bắt cóc, anh đành cố chăm sóc em thôi!”

“Bối Bối... không... ngốc!” Cô nghẹn đỏ khuôn mặt mới nghĩ ra một câu cãi lại mềm mại như vậy, lại tức giận muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh nhưng ngược lại hãm càng sâu. Hai người đều đang ở kỳ động dục, khi dựa gần trên người anh tất cả đều là mùi xạ hương nồng đậm. Cô dự cảm đến chuyện sắp sửa phát sinh, trong lòng vừa chờ mong lại bất an.

“Bé ngốc, gần đây có phải em rất khó chịu hay không? Anh có thể giúp em nha, em muốn anh giúp em hay không?” Thân thể non mềm vẫn luôn cọ xát trên người anh, dục hỏa của anh cũng bị cọ càng thêm tăng vọt, Cung Thừa sợ chính mình nhịn không được sẽ làm bị thương cô.

Lời này vừa nói ra, Bối Bối lập tức ngừng giãy giụa nhưng cô vẫn rất bất mãn với cách xưng hô kia: “Không... muốn... ngốc~”

“Bé ngốc là cách gọi yêu thương của anh giành cho em, em dám không thích?” Răng nanh sắc nhọn ma sát vành tai cô, cảm giác đau đớn đến ngay sau đó, nhưng càng nhiều hơn vẫn là khoái cảm tê dại như điện xẹt qua. Bối Bối nhẹ kinh hô một tiếng môi đã bị ngậm lấy, Cung Thừa cực kỳ thích vị non mềm này, cắn một cái rồi lại liếm một cái, bắt được cái lưỡi hút duẫn một trận. Bối Bối thật sự chịu không nổi mới mềm mại hừ nhẹ một tiếng, nào biết người đàn ông này lại yêu tiếng rên rỉ vừa vô lực vừa mê người này, càng thêm dùng sức chà đạp cái lưỡi trong miệng cô, hút đến khi đầu lưỡi tê dại không có cách nào hô hấp mới buông tha cho cô.

“Không cần ăn Bối Bối ~” Nụ hôn kịch liệt khiến đầu óc cô hôn hôn trầm trầm, nhìn tư thế như muốn nuốt cô vào bụng của anh khiến cô có chút sợ hãi, sợ hãi khiến cô nói chuyện thuận lợi hơn rất nhiều, dựa vào trong lòng ngực của người đàn ông, nũng nịu khóc lóc.

Bộ dáng như hoa lê dính hạt mưa này đích xác làm anh mềm lòng nhưng Cung Thừa luôn tuân theo nguyên tắc ‘thích ai thì phải ăn hiếp người đó’ căn bản không định buông tha cho Bối Bối đáng thương: “Tại sao lại không ăn, hương vị của Bối Bối không tệ nha!” Cung Thừa còn ác ý liếm cổ của cô, răng nanh dừng lại ở mạch máu nhẹ nhàng cắn một cái, quả nhiên khiến Bối Bối sợ tới mức cả người không ngừng run rẩy.

“Ha ha ha, thật ngốc!”

“Anh ăn hiếp Bối Bối ~” Cô hoàn toàn bị anh chọc cho tức giận, cô xoay người một cái, chặn trên người anh, học động tác lúc trước của anh, một cái răng nhỏ kề sát vào cổ của Cung Thừa chỗ không hề có lực sát thương, đầu lưỡi nho nhỏ trong lúc lơ đãng xẹt qua làn da của anh.

Thân thể Cung Thừa càng căng chặt, con ngươi nguy hiểm dựng thẳng lên. Ngón tay lướt qua cái lưng non mịn bóng loáng của cô, theo lưng đi xuống sờ lên cái mông, tay dùng sức nhấc lên, toàn bộ thân


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện