Tuế Lộ nhìn nhìn Tần Nguỵ đang đứng một bên, sau đó lại ngó ngó đám Alpha đang nằm la liệt trên mặt đất, cuối cùng bày ra vẻ mặt tươi cười rạng rỡ: “Bạn cùng bàn à, có vẻ cậu đang khá là bận rộn nhỉ? Nhưng tôi cần phải đi đường này nên phiền cậu tránh ra một chút được chứ?”
“Cậu tới đây làm gì?” Tần Nguỵ nhấc mí mắt lên hỏi Tuế Lộ, lần này khác với những lần trước, hắn không cười, vẫn bày ra vẻ mặt chán muốn chết kia mà hỏi Tuế Lộ: “Tôi nhớ đường về nhà cậu không phải đường này.”
“Cậu theo dõi tôi à?” Tuế Lộ bâng quơ hỏi lại một câu.
Không đợi hắn đáp, cô đã dạo bước tiến về trước: “Mà, cậu không trả lời cũng chẳng sao, tôi không quan tâm.
Đi trước đây.”
Lúc bước ngang qua Tần Nguỵ, Tuế Lộ còn cúi đầu cười cười với đám Alpha đang nằm trên mặt đất kia.
Đúng lúc này, Tần Nguỵ chợt bắt lấy tay cô, kéo cả người cô về phía mình, ngay khoảnh khắc Tuế Lộ sững người không biết nên làm gì thì cô nghe thấy giọng nói uể oải của Tần Nguỵ: “Tôi hỏi, cậu tới đây làn gì?”
Mặc dù vẫn là giọng điệu uể oải kia nhưng trong lời nói vẫn không che giấu được sát khí.
Hắn đang tức giận.
Mặc dù là một nhân vật phản diện kỳ cựu luôn biết nắm bắt tâm trạng người khác thì Tuế Lộ cũng chỉ biết đến đây, còn về lý do hắn tức giận, cô còn lâu mới biết.
Tần Nguỵ cũng chẳng biết vì sao hắn lại tức giận nữa.
Hắn chỉ biết, lúc thấy Tuế Lộ bước chân vào con hẻm, hắn đã cảm thấy tức giận.
Có lẽ là vì những tin tức tố kia.
Tần Nguỵ cúi đầu nhìn thân thể của Tuế Lộ, hắn nhận thấy thân thể của cô bị bám bởi vô số tin tức tố tạp nham, nguồn gốc của những tin tức tố này đến từ đám Alpha đang nằm trên mặt đất kia.
Tần Nguỵ mím môi, cảm giác bực tức không tên quấy phá hắn, ép hắn làm ra một việc không có chủ đích: kéo tay Tuế Lộ lại.
Rõ ràng những việc vô cớ quấy rối như này thường không xuất hiện, nhưng không hiểu sao lần này những cảm xúc ấy lại xuất hiện nhiều và thường xuyên như vậy.
Thật phiền phức.
Tần Nguỵ nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn không thả Tuế Lộ ra, hỏi: “Cậu muốn về nhà? Tôi đưa cậu về?”
Tuế Lộ: “...” Cảm ơn nhưng không cần đâu.
Mi có biết vì sự có mặt của mi mà ta không thể trốn không hả? Còn muốn lôi ta ra ngoài đó?
Mi chưa cho ta vào sở cảnh sát nên chưa vừa lòng à? Cầm thú!
“Không cần đâu, cảm ơn bạn cùng bàn.” Tuế Lộ rút tay khỏi tay Tần Nguỵ, cười cười: “Tôi muốn tự về một mình.
Con người cần tự lập mà đúng không?”
Tần Nguỵ nhìn bàn tay của mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tuế Lộ: “Cậu...!đang trốn cái gì à?”
Tuế Lộ: “...” Đừng nói huỵch toẹt ra thế chứ anh bạn! Ta không có trốn, mà là tránh, đây là tránh việc phải tàn sát bữa bãi, ngươi hiểu không người anh em?
Nhưng chưa đợi Tuế Lộ trả lời, một giọng nói khản đặc đã vang lên từ bên ngoài con hẻm: “Con chó cái! Mày đứng lại cho tao, mày chạy cái gì mà chạy! Hôm nay ông đây bắt được mày, ông nhất định sẽ khiến mày sống không bằng chết!”
Tuế Lộ: “...” Xong rồi, xong rồi, lần này cô nhất định sẽ bị Ngâm Chỉ kêu ca phàn nàn mất cả buổi luôn quá!
“Cậu đây là...” Tần Nguỵ hoài nghi nhìn chằm chằm Tuế Lộ, hắn chưa kịp nói hết câu đã thấy Tuế Lộ kéo tay hắn ra, đẩy hắn về phía sau.
Kế đó, một cây gậy sắt cực nặng đập xuống, bị Tuế Lộ nhanh tay lẹ mắt cản lại.
Có người tấn công.
Ý thức được chuyện này, Tần Nguỵ dùng ánh mắt lãnh lẽo nhìn về bên kia, chỉ thấy từ bên ngoài con hẻm bước vào một gã đàn ông chừng hai mươi ba tuổi, sắc mặt khó coi, thân hình thô kệch, tay lăm lăm một cây gậy sắt vừa dài vừa thô.
Tần Nguỵ còn chưa kịp phản ứng đã thấy Tuế Lộ tung một cước, đạp gã đàn ông kia