Bọn họ cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng huyền huyễn, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Dù sao cũng là chuyện của Tần Nguỵ, người thích hắn thì nhiều đấy, nhưng người sợ hắn còn nhiều hơn, thế nên, chẳng có mấy ai muốn quay xuống hỏi hai người kia là có chuyện gì đã xảy ra.
Tuế Lộ trải qua một tiết học nghiêm túc, chuyên tâm nghe giảng, chuyên tâm viết bài, cố gắng ép bản thân không được chú ý đến ánh mắt nóng bỏng đầu hưng phấn của tên bạn cùng bàn mắc bệnh thần kinh của mình.
Hết tiết, Ông Nguyệt dặn cô xuống phòng giáo vụ lấy đồng phục và sách vở.
Tuế Lộ tính toán hỏi đường một bạn học nào đó, nhưng lại bị bạn cùng bàn của mình nắm tay kéo đi.
Tần Nguỵ đi trước cô, tốc độ không nhanh không chậm, nhưng bước chân lại rất vững vàng: “Bạn cùng bàn à, tôi không hiểu sao cậu lại thích bỏ gần tìm xa như vậy.
Bạn cùng bàn của cậu tốt như vậy, sao cậu không tìm tôi, mà lại muốn đi tìm người khác nha?”
“Tại vì tôi không muốn làm phiền cậu.” Tuế Lộ vừa cười vừa trả lời, trong lòng vẫn tiếp tục mài dao xoèn xoẹt.
Đợi đến khi nhiệm vụ kết thúc, cô nhất định phải đè tên này ra đánh một trận thật đau mới được.
“Không phiền, chỉ cần là bạn cùng bàn của tôi nhờ vả thì tôi sẽ giúp đỡ hết mình.” Tần Nguỵ lúc nói chuyện với Tuế Lộ lúc nào cũng mang ý cười giả dối trên mặt, nhưng nụ cười này lại rất đẹp, khiến rất nhiều người chú ý.
Vì vậy, lúc đi trên đường, có vô số người đã nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
Tuế Lộ thật sự phục vị phản diện mắc bệnh tâm thần này, đúng là vì cái mạng này của cô mà tên này hi sinh nhiều thật đấy.
Hai người đi thêm một đoạn nữa thì gặp một người, một người rất đặc biệt, nam chủ Nam Quyền.
Tuế Lộ tò mò quan sát một trong hai vị đứa con trời chọn này một vòng từ trên xuống dưới, nhận ra, tên này cũng khá đẹp trai, là loại đẹp trai tỏa nắng, tình đầu trong mộng của tất cả các nữ sinh đang tuổi trưởng thành.
Nhưng với Tuế Lộ - một bà cụ đã qua tuổi trưởng thành từ tám trăm năm về trước - thì loại hình âm u uể oải như Tần Nguỵ lại có sức công kích hơn.
Ừm, cũng không thể bỏ qua việc phản diện tự thu hút lẫn nhau được.
“Ồ, hôm nay sao anh Tần lại đi ra khỏi lớp vậy? Không phải ngày trước gọi cậu ra cậu cũng không ra à?” Nam Quyền nhìn thấy Tần Nguỵ đi về hướng này, cười rạng rỡ tiến tới.
Lúc nhìn thấy Tuế Lộ phía sau Tần Nguỵ, lập tức hứng thú bừng bừng nói: “Cô gái nhỏ này là ai đấy? Anh Tần không nói gì với anh em mà đã yêu sớm rồi à? Sao? Là Beta à?”
Tuế Lộ: “...” Ngươi đang đứng trước mặt ta đấy, có thể giữ ý tứ chút được không? Nghị luận về ta như vậy, vui lắm à?
“Ừm, là Beta.” Tầm Nguỵ đối diện với người ngoài lại thay bằng vẻ mặt uể oải mất sức sống như trước.
Hắn lựa chọn một vấn đề đơn giản để trả lời, sau đó chán đến chết nói với Nam Quyền: “Hôm nay có việc bận, đi trước.”
Nói xong, hắn cũng không để ý đến vẻ mặt của nam chủ đại nhân, kéo tay Tuế Lộ đi luôn.
Nam Quyền xoa xoa cằm nhìn theo bóng lưng của Tần Nguỵ.
Tên bạn thân này của cậu ta thay đổi rồi nha, ánh mắt kia, điệu bộ kia, đảm bảo là yêu đương rồi.
Nam Quyền không biết nên chúc mừng người yêu nhỏ của Tần Nguỵ hay thương xót cho cô nữa.
Nam Quyền thở dài, không nghĩ nữa, cười hi hi ha ha với người anh em vừa mới đến bên cạnh mình, đi xuống sân bóng rổ.
Cùng lúc ấy, Tuế Lộ cùng Tần Nguỵ cũng đến được phòng giáo vụ.
Tuế Lộ nhìn bạn cùng bàn mới của mình, gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn cậu đã giúp đỡ.”
“Không có gì.
Cần tôi đợi cậu bên ngoài này không?” Tần Nguỵ chống một tay lên tường, cúi người ép sát Tuế Lộ, cười cười: “Tôi