Nhan Hy cảm thấy tim mình sắp không chịu được nữa rồi, sau cùng, trải qua bao phong ba sóng gió, Nhan Hy vẫn nhận lời mang phiếu bài tập tới cho hai người.
Sau khi gửi địa chỉ qua, nói tạm biệt với Nhan Hy xong rồi, Tuế Lộ mới quay sang hỏi Tần Nguỵ: “Này, cậu tắm xong rồi thì nói một tiếng, đừng có như quỷ hồn chạy lại đây trêu tôi chứ.”
“Cậu nhắn tin với Nhan Hy có vẻ rất vui nhỉ.” Sắc mặt Tần Nguỵ rất u ám, hắn siết chặt điện thoại Tuế Lộ, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào giao diện tin nhắn cá nhân, giống như muốn đục thủng một cái lỗ luôn vậy.
Khó chịu.
Cực kỳ khó chịu.
Cảm giác trong lòng Tần Nguỵ lúc này chính là cảm giác khó chịu giống như bị kim đâm vậy, khó chịu đến mức Tần Nguỵ muốn phá huỷ, đạp hư cái gì đó.
Tuế Lộ thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, cũng chẳng hiểu ra sao, cô chỉ nói: “Không hẳn là vui.
Cô nàng Nhan Hy đó hay nói mấy chuyện linh tinh lắm.” Làm lỡ thời gian kiếm tiền của cô.
Một phản diện hạng nhất như cô mà phải rơi vào tình cảnh đi làm thêm để kiếm tiền, đúng là rất đáng sợ.
Tuế Lộ bây giờ đang rất khó chịu đấy, nếu không phải vì Nhan Hy là người cô quen biết duy nhất ở lớp, thì còn lâu cô mới nhờ cô nàng đó thêm lần nào nữa.
Nghe Tuế Lộ nói như vậy, tâm trạng của Tần Nguỵ cũng tốt lên đôi chút, hắn dùng điện thoại của Tuế Lộ, mở giao diện đặt đồ ăn lên, lướt hai cái rồi hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”
“Cậu đặt cái gì thì tôi ăn cái đấy.” Tuế Lộ hào phòng xua xua tay, ra vẻ ‘anh đây rất nhiều tiền’ nói: “Cậu cứ thoải mái đặt, tôi không kén ăn.”
“Ồ...” Nhìn vẻ mặt của cô, Tần Nguỵ thấy hơi buồn cười.
Bỗng nhiên, hắn lại nổi ý định muốn trêu chọc cô: “Nếu bạn học Tuế đã nói như vậy, thì tôi sẽ không khách khí.
Tiền trong tài khoản của bạn học Tuế là bao nhiêu vậy? Tôi giúp cậu tiêu nha.”
Tuế Lộ: “...” Mi muốn ăn đánh đúng không?
Tuế Lộ hít hai hơi thật sâu, cố ép bản thân không nổi khùng mà đánh nhau với tên khốn này.
Được rồi, cô là một đại mỹ nữ, xinh đẹp, cao quý, hơn nữa bây giờ còn thêm cái mác người tốt việc tốt, có gì mà không được?
Nghĩ như vậy, Tuế Lộ cảm thấy tâm trạng mình tốt lên bất ngờ, cô nghiêm túc gật đầu với Tần Nguỵ: “Được, muốn ăn gì mua cái đấy, cậu cứ chọn đi, tôi đi tắm trước.”
Nói đoạn, cô đi thẳng về phòng ngủ lấy quần áo mới, đi tắm để thanh tịnh tâm hồn đang xao động của mình.
Tần Nguỵ đứng ở đằng sau cô, cô gái thấp hơn hắn, nên hắn có thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cô thay đổi liên tục, quả thật rất thú vị.
Tần Nguỵ không nhịn được nữa, hắn dựa vào tường, dùng tay cầm điện thoại che mắt, tay còn lại bụm miệng, ngăn không cho mình cười thành tiếng.
Nếu không, cô gái nhỏ của hắn sẽ tức giận mất.
Tần Nguỵ cười xong mới giành thời gian đi đặt cơm.
Nhìn hình ảnh đồ ăn sặc sỡ sắc màu trên màn hình điện thoại, Tần Nguỵ cảm thấy hơi khó lựa chọn.
Ừm, Tuế Lộ thích món gì nhỉ? Chọn đồ ăn cô thích có được không?
“Chọn đồ cậu thích đi.” Tuế Lộ vừa tắm xong thì đã thấy thiếu niên đang rối rắm ngồi trên ghế nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, bộ dáng khổ đại cừu thâm, không biết nên lựa chọn cái gì.
Thấy vậy, Tuế Lộ đi qua gợi ý cho hắn: “Cứ chọn món cậu thích đi.
Đồ cậu thích ăn tôi cũng thích ăn.” Tuế Lộ không suy nghĩ gì mà nói thẳng một câu như vậy.
Nhưng cô không ngờ được câu nói này lại khiến Tần Nguỵ phản ứng lớn như vậy.
Điện thoại di động rơi xuống đất, may mà có kính cường lực, nếu không Tuế Lộ lại phải mua thêm cái điện thoại mới.
Nhìn vẻ mặt đỏ bừng bừng của Tần Nguỵ, Tuế Lộ cảm thấy rất thú vị.
“Này, bạn học Tần, cậu lại xấu hổ rồi hả? Như vậy là không được đâu đó.” Tuế Lộ không biết tại sao Tần Nguỵ lại xấu hổ nhưng nó có quan trọng không? Tất nhiên là không! Chỉ cần có lý do để cô