Sáng hôm sau, việc đầu tiên khi tới lớp của Tuế Lộ chính là dùng ánh mắt như dao găm nhìn chằm chằm Nhan Hy.
Cũng tại vì cô nàng Nhan Hy kỳ quặc đó mà cô không kịp làm bài tập về nhà.
Đối với một phản diện có tu dưỡng đạo đức tốt như cô không thể nào chấp nhận việc này được.
[Tu dưỡng đạo đức tốt thì liên quan gì tới phản diện? Chẳng phải phản diện trước nay đều chơi hệ độc ác quái đản à?] Ngâm Chỉ chẳng hiểu nổi tư duy của ký chủ nhà mình nữa rồi.
“Ngươi thật là ngu ngốc.” Tuế Lộ không chút xấu hổ mà đả kích nó: “Tại vì ta không giống đám phản diện bên ngoài kia rồi.
Ta là nữ phản diện có giá trị đấy, muốn thuê cũng không thuê được đâu.”
Ngâm Chỉ: [...] Giờ nói mới biết phản diện có giá đấy.
Nó tưởng đám phản diện là cái đám mà ra ngoài chỉ cần vơ một cái là người ta có được cả đống cơ.
Không ngờ giá trị của phản diện lại cao đến vậy cơ đấy, là nó hiểu sai rồi.
Là lỗi của nó, nó xin lỗi được chưa?
Tuế Lộ nói là chăm chỉ học bài nhưng cả tiết hôm đấy, cô ngồi trên ghế không vẽ thì chính là bấm điện thoại, còn bạn học Tần ngồi bên cạnh cô thì ngủ như chết, hai người đều không có chút gì là dáng vẻ của học sinh cả.
Điều này khiến Ngâm Chỉ hết sức khó hiểu.
[Chẳng phải cô đã nói là sẽ kèm Tần Nguỵ học à? Giờ cô đang làm gì đấy?]
“Mi mù à? Ta đang vẽ đấy.” Tuế Lộ không chút di chuyển, vững vàng mà đáp lại nó.
Ngâm Chỉ: [...Ta biết cô đã vẽ.
Ý ta là, cô không học thì kèm Tần Nguỵ học kiểu gì? Niềm tin à?]
“Ngươi không hiểu.” Tuế Lộ lắc đầu chê trách nó: “Ta là phản diện toàn năng, có gì mà không làm được chứ? Mấy cái kiến thức này, chẳng có gì mà ta không làm được cả.”
Như để chứng minh lời mình nói có căn cứ, Tuế Lộ lập tức giơ tay xin giải bài tập.
Từ nãy cô còn không thèm viết chứ đừng nói là nghiêm túc nghe giảng, nhưng Tuế Lộ chỉ cần đọc qua đề là có thể làm được vô cùng chính xác.
Tốc độ còn cực kỳ nhanh.
Làm bài xong, quay về chỗ ngồi dưới những ánh mắt thán phục của bạn học và nụ cười hài lòng của cô giáo, Tuế Lộ ra vẻ ‘ta đây là nhất’ với Ngâm Chỉ: “Thế nào? Ta giỏi đúng không? Ta cho phép ngươi hâm mộ ta, nên cứ tự nhiên nhé.”
Ngâm Chỉ: [...] Nó sơ ý quá, để cô tự cao rồi.
Nhưng...
[Mà này, tuyến tình cảm của nam nữ chủ có vấn đề rồi đấy.
Cô rảnh thì đi xem giúp tôi đi.
Đừng để bọn họ tách ra, nếu không thế giới sẽ chệch hướng đấy.] Ngâm Chỉ vẫn không buông tha cho Tuế Lộ.
Cho dù không có phản diện, nó vẫn còn vô số cách để bắt ép Tuế Lộ chăm chỉ làm công cho nó mà.
Tuế Lộ xoay xoay cổ tay nhức mỏi vì vẽ quá nhiều tranh của mình, thờ ơ trả lời: “Liên quan gì tới ta? Nữ chủ và nam chủ có chết cũng chẳng liên quan tới ta.
Ta chỉ cần nhiệm vụ của ta không bị phá hỏng là được.
Còn về phần chệch hướng gì gì đó, ta không để ý lắm đâu.
Dù sao, nếu có chệch hướng, thiên đạo cũng sẽ tự bổ sung tình tiết để đẩy câu chuyện về đúng quỹ đạo mà thôi, nên ta và ngươi không cần phải lo lắng đâu.”
Ngâm Chỉ cố gắng dùng dây thừng kéo lại tư tưởng lệch lạc đã không có thuốc chữa của Tuế Lộ: [...Ta tưởng Dung Di là bạn thân của cô? Cô không lo lắng cho hạnh phúc tương lai của bạn thân mình à?]
“Hạnh phúc của Dung Di thì liên quan cái quái gì tới ta.” Tuế Lộ đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên phản bác: “Hạnh phúc của nữ chủ là nam chủ, ta không có hứng thú xen vào.
Có thể ở bên nhau hay không là do lựa chọn của bọn họ, vì vậy mình không nên xen vào, hiểu chưa? Nếu xen vào thì chẳng