Sáng hôm sau, lúc Tuế Lộ đến lớp, vẫn chưa thấy Tần Nguỵ tới, nhìn kiểu này thì chắc hắn là lại ngủ quên rồi.
Dù sao đây cũng là chuyện hắn có thể làm được.
Nhìn nhìn cái ghế trống bên cạnh, Tuế Lộ chọc chọc Ngâm Chỉ, thở dài: “Ta cảm thấy cuộc sống và nhiệm vụ của ta càng ngày càng khó khăn nha.”
[Có gì khó khăn? Ta cảm thấy cô vẫn rất thảnh thơi mà.
Tối hôm qua về nhà, cô còn chẳng thèm giải thích cho cha mẹ cô nghe, bài tập cũng chẳng thèm làm, tắm rửa xong là lên giường ngủ luôn.
Khó khăn ở đâu chứ?] Có vẻ dạo gần đây Ngâm Chỉ rất chi là rảnh rỗi, ngày hôm nay nó đã ngoi lên nói chuyện với cô tổng cộng chín lần, bây giờ là lần thứ mười, đây đúng là chuyện lạ hiếm có khó tìm nha.
“Đó là cha mẹ của nguyên chủ, không phải của ta.” Tuế Lộ sửa đúng lại lời Ngâm Chỉ, sau đó cũng không giấu diếm mà tâm sự cho nó nghe: “Tên Tần Nguỵ đó nói muốn học với ta, nhờ ta kèm hắn học, nhưng đến giờ hắn vẫn không tới lớp, đây không phải là làm khó ta thì là gì?”
[Trước khi nói phản diện, cô nên xem lại bản thân cô thì hơn.] Ngâm Chỉ lý lẽ hùng hồn chỉ trích cô: [Cô nói dạy kèm cho người ta, nhưng lại không học, không làm bài tập, không chuẩn bị tài liệu học, rồi cô tính dạy cái gì?]
Tuế Lộ phất phất tờ giấy bài tập trên tay, vẻ mặt dương dương đắc ý: “Ta là phản diện thần thánh, tài năng, không ai bằng, tất cả mọi thứ đều có thể giải quyết trong vòng một nốt nhạc, việc quái gì phải làm việc mất thời gian như vậy? Ta phải kiếm thật nhiều tiền để quay về cuộc sống giàu có trước kia của một phản diện.
Sau đó dạy cho phản diện cách để làm giàu, rồi dùng tiền đè nhân vật chính.”
[...] Ngâm Chỉ cạn lời luôn rồi, hai giây sau, nó mới lấy lại được giọng nói của mình: [Cô có biết, chúng ta đang đi theo con đường cứu vớt, không phải phản diện.
Hơn nữa, chúng ta đang ở trong thế giới thanh xuân vườn trường, không phải tổng tài mà dùng tiền đè người.]
“Cho dù là thanh xuân vườn trường, cũng có thể dùng tiền đè người nha.” Tuế Lộ nắm chặt tay, thể hiện quyết tâm rất lớn về việc dạy phản diện cách dùng tiền đè người.
Ngẫm một chút, Tuế Lộ đành chia sẻ thật lòng chi Ngâm Chỉ nghe: “Ta cảm thấy phản diện dạo gần đây hơi lạ.
Tối qua hắn còn cắn cổ ta nữa.”
Nghĩ tới chuyện tối qua, Tuế Lộ lại nhịn không được mà sờ sờ cổ của mình.
Tối hôm qua, Tần Nguỵ cắn cổ cô, dấu vết rất sâu, in đến tận bây giờ.
Sáng hôm nay, lúc thay băng gạc, Tuế Lộ nhìn vết răng trên cổ mình mà đau lòng không thôi.
Người ta vẫn nói cổ là nơi quyến rũ nhất của người phụ nữ, vậy mà bây giờ cô phải che đi cần cổ xinh đẹp của mình chỉ vì vết răng chó gặm kia, nghĩ lại cũng thật đau lòng.
Ngâm Chỉ nghe vậy, chỉ ậm ờ nói: [Ta thấy bình thường mà, chỉ là cắn một cái thôi, cô còn phải cứu vớt hắn dài dài, chấp nhận thôi.]
Nó biết rõ ý nghĩa của việc cắn tuyến thể, nhưng nó không nói ra đâu.
Dù sao thi thoảng cũng phải chơi ký chủ một vố mới thú vị, đúng không? Cuộc sống của hệ thống như nó rất nhàm chán đấy, vậy nên phải tìm kiếm chút trò vui cho đỡ chán mới được.
Tuế Lộ thở dài, không dị nghị gì với lời này của Ngâm Chỉ: “Ừm, ngươi nói đúng, ta vẫn nên tìm cách làm giàu đi thì hơn.
Sau đó phải dùng tiền đè nhân vật chính nữa, thật là vất vả của đi.”
Nói đến đây, Tuế Lộ không nghĩ nhiều nữa, mở sách vở chuẩn bị bài học kế tiếp, bỏ mặc Ngâm Chỉ trong cơn mơ màng, bơ phờ trong gió đêm.
Ngâm Chỉ: [...] Chúng ta có thể bỏ qua việc tìm cách làm giàu có được không?
Ngày hôm ấy, suốt hai tiết học Tần Nguỵ cũng chẳng tới lớp, đây vốn là chuyện thường tình, trong lớp cá biệt này, học sinh trốn học, đánh nhau cũng chẳng phải chuyện lạ, càng đừng nói đến học sinh quen mặt với thầy chủ nhiệm giáo dục như Tần Nguỵ.
Các bạn trong lớp lẫn thầy cô giáo đều thấy nhiều không trách, nhưng cô nàng Nhan Hy lại không như vậy.
Cô nàng là thuyền trưởng thuyền Tuế Lộ và Tần Nguỵ, nên cảm thấy rất lạ khi hai người này không dính với nhau.
Vậy nên cô nàng đã rất hứng khởi chạy đến hỏi thăm Tuế Lộ.
“Này, cục bột nếp dính trên người cậu đâu rồi? Mọi hôm hai người toàn dính chặt lấy nhau thôi, sao hôm nay lại tách ra vậy?” Trong mắt Nhan Hy toàn là ánh sáng lấp lánh, nhìn một cái, trực giác đã mách bảo Tuế Lộ không nên nói bất cứ cái gì, nếu không phiền phức sẽ càng thêm phiền phức.
“Không biết, tôi còn rất nhiều việc, cậu chỉ tính hỏi như vậy thôi à?” Nghe theo trực giác, Tuế Lộ rất là lý trí chọn cách đuổi người.
Cô cất sách vở đi, lấy điện thoại ra tiếp tục bấm.
Kiếm tiền, kiếm tiền, nhất định phải kiến thật nhiều tiền để xây biệt thự.
Nhan Hy ‘chậc’ một tiếng: “Nhàm chán.” Nói đoạn, cô nàng lấy tay ôm má, hai mắt sáng lấp lánh: “Phải rồi, cậu nghe gì chưa? Hôm nay trường mình có học sinh trao đổi, là một Alpha nam và một Omega nữ, nhìn siêu siêu đẹp luôn, muốn đi xem chút không?”
“Không.” Tuế Lộ mặt không đổi sắc nói: “Tôi không có hứng thú.”
Trên thế giới này, ngoại trừ Tần Nguỵ ra, cô chẳng có hứng thú với bất kỳ ai khác.
Đang nói chuyện, một cậu bạn