Tuế Lộ sắc mặt âm u nhìn cánh cửa đang toả ra hào quang màu vàng chói lọi kia, cười lạnh một tiếng.
Lương Vĩ này, đúng là rất can đảm, dám khiêu chiến với cô? Khá khen cho gã dám làm chuyện này.
Nhưng cô là loại quỷ dễ dàng bị mấy thứ như bùa ngải này đẩy lùi à?
Không có chuyện đấy đâu.
Tuế Lộ phất nhẹ tay, ống tay áo của hỉ phục đỏ thẫm theo động tác cô nâng lên cao rồi lại hạ xuống rất nhanh, giây tiếp theo, một bóng đen xuất hiện, đâm xuyên qua cửa, trực tiếp xuyên qua vầng hào quang màu vàng chói lọi kia, đi vào trong phòng,
Tuế Lộ thản nhiên đứng ở ngoài nhìn bóng đen đó chui sâu vào bên trong, còn cẩn thận ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường ở đối diện.
Một phút...
Hai phút...
Ba phút...
Đúng ba phút sau, bóng đen mờ ảo kia chui ra ngoài, sau đó trực tiếp chạy vào trong ống tay áo đỏ thẫm của Tuế Lộ, nằm yên không nhúc nhích.
Sau khi bóng đen kia bay ra ngoài, vầng hào quang chói lọi vây quanh cửa và căn phòng cũng biến mất, Tuế Lộ chẳng mất nhiều thời gian mà bay xuyên qua cửa vào bên trong.
Lúc vừa thò đầu vào bên trong phòng, Tuế Lộ đã nhìn thấy Tạ Liệt đang nói chuyện rất vui vẻ với Uông Vi, còn Lương Vĩ thì đang một mình cô đơn ngồi ở một bên.
Cái hình ảnh tu la tràng cỡ lớn này là sao nha?
Lại nhìn về phía gương mặt tươi cười rạng rỡ của Uông Vi, cả người Tuế Lộ lại thấy không thoải mái.
Rõ ràng Tạ Liệt là của cô, cô mới là người duy nhất được đứng bên cạnh hắn, vì cái lông gì mà Uông Vi được phép nói cười với hắn như vậy?
Con rắn ghen tỵ luồn lách trong trái tim Tuế Lộ bỗng nhiên nhảy ra quấy phá, khiến cả người Tuế Lộ rất là khó chịu.
Tuế Lộ hít sâu hai hơi, không nghĩ nhiều nữa, càng nghĩ càng khó chịu mà cô cũng chẳng thích tự ngược nên tạm thời bỏ qua vậy.
Nhưng không thể cứ thế mà bỏ qua được.
Tuế Lộ xoa xoa cằm, quyết định phải tặng cho Uông Vi một món quà nhỏ trước khi rời khỏi nơi này.
Tuế Lộ cười mờ ám, sau đó lượn lờ bay đến bên cạnh Uông Vi, vươn ngón tay lạnh băng của mình chạm chạm vào mặt Uông Vi.
Ngón tay lạnh băng của hồn ma nữ sượt qua gương mặt trắng nõn mịn màng của Uông Vi, khiến cả người cô ta lạnh lẽo, bất tri bất giác mà run rẩy.
Uông Vi chà xát hai cánh tay của mình đáng thương, nói: “Chuyện gì vậy nhỉ? Tạ Liệt, cậu không thấy lạnh sao?”
Tạ Liệt mờ mịt nhìn cô ta, hắn chẳng biết gì cả.
Nhưng đến khi nhìn sang bên cạnh, Tạ Liệt ngay lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Ồ, là Tuế Lộ, vậy thì chắc không có gì đâu.
Dù sao cô cũng là một hồn ma hướng đến giá trị chân - thiện - mỹ, nên chắc không có hứng thú với mấy việc như giết người, hay đoạt xác đâu.
Chỉ trêu chọc thôi thì không sao hết, cứ mặc cô là được.
Tạ Liệt biết Tuế Lộ sẽ tự có chừng mực nên không quản nhiều.
Sự thật là, từ nãy đến giờ ngồi ở nơi này, Tạ Liệt đã chán nản lắm rồi, cả người như bị rút hết sức sống vậy, nên cũng chẳng muốn quản nhiều làm gì.
Nhưng Lương Vĩ không như vậy, gã vừa nhận ra sự tồn tại của Tuế Lộ thì cả người đều thấy không ổn, sắc mặt cũng xanh mét.
Sao có thể? Sao cô lại vào đây được?
Thấy sắc mặt gã không tốt lắm, Uông Vi không khỏi lên tiếng quan tâm: “Anh Lương Vĩ, anh sao thế? Trông sắc mặt anh không tốt chút nào.
Anh mệt quá à, có cần về nghỉ ngơi không?”
Lương Vĩ hồi thần, cười hiền lắc đầu: “Không sao, anh vẫn