Nhưng không phải Uông Vi là người duy nhất không chịu được công kích của Tuế Lộ, còn có một người nữa.
Đó là Tạ Liệt, nhìn thấy Tuế Lộ dính sát vào Uông Vi, cả người hắn lại thấy khó chịu.
Tạ Liệt mặt lạnh đứng dậy, liếc mắt cảnh cáo Lương Vĩ: “Quản vợ tương lai của cậu cho tốt vào.
Tôi đi trước đây.”
Nói xong, cũng chẳng thèm nhìn lại Tuế Lộ lấy một cái.
Tuế Lộ cũng cảm thấy không bình thường, tên này lại làm sao rồi? Nghĩ nghĩ, cô tốt nhất vẫn nên đi theo hắn vậy, tránh cho tên này làm gì đó dại dột.
Tuế Lộ nghĩ hai giây, sau đó buông tha cho Uông Vi, lượn lờ bay ra ngoài cửa.
Trước khi hoàn toàn rời khỏi phòng, Tuế Lộ nhìn thấy sắc mặt rét lạnh như bão tuyết tháng mười hai của Lương Vĩ.
Có vẻ gã rất tức giận nha.
Nhưng như vậy lại rất đúng ý cô.
Tuế Lộ thu tầm mắt lại, không nhìn hai người này nữa, xuyên qua cánh cửa đi tìm Tạ Liệt.
Nhưng tìm một vòng bệnh viện cũng chẳng thấy Tạ Liệt đâu, về đến nhà thì lại thấy hắn đang nói chuyện với một thiếu nữ xinh đẹp.
Hai người nói chuyện với nhau có vẻ rất vui.
Tuế Lộ còn nhớ rất rõ, lúc ở bệnh viện, tên này vẫn luôn mặt nặng mày nhẹ, nhưng sao về đến nhà lại tươi như hoa như cỏ rồi thế này? Có chuyện! Chắc chắn là có chuyện gì rồi!
Tuế Lộ không hiểu sao, ngoài cảm giác hứng thú bừng bừng khi sắp có chuyện hóng, thì lúc này, trong lồ ng ngực của cô đang điên cuồng sôi trào thứ cảm xúc không tên gì đó.
Nó nhắc nhở cô, phải gi3t chết người phụ nữ đang nói chuyện với Tạ Liệt, nhốt hắn lại, không cho phép hắn gặp bất kỳ ai ngoài mình, hắn chỉ được phép nói chuyện với cô, với một mình cô.
Tuế Lộ không biết nên gọi tên loại cảm xúc này như thế nào, vậy nên đã cố gắng lờ nó đi.
Có điều, chiếc vòng đeo trên tay cô lúc này lại đang mạnh mẽ lắc lư, muốn bay về phía người phụ nữ kia.
Tuế Lộ cúi đầu nhìn cổ tay mình, tròn chiếc vòng này chứa linh hồn của nhóc ma A Kiệt, nếu chiếc vòng tay có động tĩnh thì cũng là do A Kiệt làm ra.
Nhưng sao đang yên đang lành, thằng nhóc này lại giống như lên cơn bệnh vậy nhỉ?
Cô nghiêng đầu, cố gắng quan sát người phụ nữ kia, nhưng cô ta đang quay lưng về phía cô, mặt đối mặt nói chuyện với Tạ Liệt, nên có cố, Tuế Lộ cũng chẳng thấy gì.
Mặc dù không muốn xen ngang vào cuộc nói chuyện của Tạ Liệt và cô gái lạ mặt kia cho lắm, nhưng đây là chuyện khẩn cấp nên chắc không sao đâu nhỉ? An ủi bản thân như vậy, Tuế Lộ nhanh nhẹn bay đến bên người Tạ Liệt, dựa vào người hắn nhìn chằm chằm cô gái nhỏ này.
Nhanh sắc thì...!ừm, trông cũng được, nhưng từ khoé mắt người này, Tuế Lộ cảm thấy có gì đó bất bình thường.
Mà đúng là không bình thường thật, cô gái này nhìn có phần gian xảo, có phần nguy hiểm, đôi mắt này giống như luôn tính toán gì đó, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Và chính A Kiệt đã chứng minh suy đoán của Tuế Lộ là đúng.
Chẳng biết từ bao giờ cậu nhóc đã xuất hiện, đứng bên cạnh Tuế Lộ, cả người ướt sũng, gương mặt đầy nước, cũng chẳng biết là nước ở trong hồ hay là nước mắt nữa.
Cậu nhóc ma khóc lóc, gào thét với cô gái lạ trước mặt: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ ơi! Tha cho con, tha cho con, con nhớ mẹ, con chỉ nhớ mẹ mà thôi!”
Cô gái trước mặt không nhìn thấy cậu nhóc và Tuế Lộ, càng không nghe thấy những âm thanh như muốn đòi mạng này vẫn đang cười duyên dáng nói chuyện với Tạ Liệt.
Mới đầu Tuế Lộ rất chi là hứng thú nhìn màn tương tác của hai người này, nhưng càng nhìn, cảm giác khó chịu trong lòng cô càng tăng, nên dứt khoát không nhìn nữa.
Tuế Lộ di chuyển sự chú ý của bản thân lên móng tay mới sơn màu đỏ của mình.
Sáng hôm nay cô đã thử sơn móng tay, sau khi trải qua vô số thất bại, cuối cùng cô cũng có thể thay đổi cái màu sắc đáng chết ban đầu.
Tuế Lộ ngắm móng tay một lúc, cứ ngỡ như vậy là