Tuế Lộ không nhận ra ám hiệu của Tạ Liệt với A Kiệt, cô vẫn đang thong thả hất cằm nhìn thằng nhóc cách mình một đoạn không gần cũng không xa: “Sao? Nhóc có chuyện gì à? Nói cho chị đây nghe coi nào.
Chuyện gì chị đây cũng giải quyết được hết.”
Cũng không hẳn là do Tuế Lộ tự tin thái quá, cô chỉ đơn giản là tin vào năng lực của mình mà thôi.
Mà A Kiệt cũng hiểu điều này, nên nó cũng không dây dưa dây cà nữa, nói thẳng cho cô nghe: “Âm khí ở đây quá nhiều, em thấy không thoải mái.”
“Sao lại không thoải mái? Không phải có âm khí mới tốt à?” Tuế Lộ không hiểu lắm.
Đầu năm nay, ma quỷ đều không thích âm khí như vậy à?
“Âm khí này không tốt, nó giống như...!tràn đầy thù hận, căm ghét, ác ý,...! nói chung là, nơi này khiến linh hồn em yếu đi.” A Kiệt cẩn thận cảm nhận một chút rồi nói ngắn gọn cho Tuế Lộ nghe.
Không tốt? Nghe giống như có độc nhỉ...
Tuế Lộ cẩn thận cảm nhận xung quanh một vòng, nhưng cô không cảm nhận mấy thứ như ác ý, hận thù gì gì đó mà A Kiệt nói khi nãy.
Đúng là những âm khí ở đây đang không ngừng giãy dụa, muốn bám lên người cô thật, nhưng nó không làm linh hồn cô yếu đi chút nào, thậm chí còn chẳng ảnh hưởng gì cơ.
Chẳng lẽ là do tính chất của linh hồn khác nhau à?
Nguyên chủ là ma nữ nghìn năm, còn A Kiệt mới chết cách đây không lâu, cho dù nó có oán hận chồng chất đi nữa, nhưng sao có thể bằng kẻ đã bị đày đoạ hơn nghìn năm như nguyên chủ được, đúng không?
Không đợi Tuế Lộ tìm lý do xong thì Tạ Liệt ở bên cạnh đã xen vào: “Âm khí nơi này đúng là rất lạ.”
Tuế Lộ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn: “Anh cảm nhận được sao? Sao tôi không cảm thấy nhỉ?”
Tuế Lộ cảm thấy, nếu Tạ Liệt nói có vấn đề thì chắc chắn có vấn đề, cứ tìm hiểu trước cho chắc.
Nói là làm, Tuế Lộ không chút do dự thả làn khói đen của mình ra, cho nó đi thăm dò xung quanh.
Tuế Lộ nhắm mắt lại, cảm nhận thật kỹ sự biến đổi kỳ lạ của không gian.
Giây tiếp theo, cô mở mắt ra, chỉ về phía một cái cây không mấy nổi bật: “Nơi đó, có thứ gì đó, tôi đoán có lẽ là nguyền vật.”
“Nguyền vật?” Tạ Liệt nhíu nhíu mày, sau đó hắn lấy điện thoại ra, gọi cho ai đó.
“Tôi đã nhờ người tới xử lý, rất nhanh thôi ta sẽ biết cái gọi là nguyền vật đó là gì.”
Quả nhiên, năm phút sau, một chàng trai ăn mặc tuỳ ý, nhìn có vẻ rất phong lưu lãng tử đi đến gặp bọn họ.
Trên người anh ta còn dính đầy vết son môi, vừa nhìn đã biết là anh ta vừa mới từ địa phương nào ra đây.
“Này, tên khốn nhà cậu, gọi ông đây ra ngoài làm gì hả? Ông đây vừa tán tỉnh được một cô em ngọt nước, đang chuẩn bị cảm nhận tình yêu nồng cháy của tuổi trẻ thì bị cậu kéo ra đây.
Lát nữa nhớ bồi thường đấy.” Vừa gặp mặt, chưa hỏi han ân cần gì cả, chàng trai kia đã ném một ngàn từ mang tính phê phán cực cao vào mặt Tạ Liệt.
“Cậu tới muộn rồi.” Tạ Liệt nhìn đồng hồ, sau đó cũng lười nhiều lời với anh ta: “Chỗ đó, cậu xem xem ở đó có gì không.”
Chàng trai kia đảo mắt nhìn về phía gốc cây nơi Tạ Liệt chỉ, sau đó lại đảo mắt qua chỗ Tuế Lộ và A Kiệt.
Nhìn thấy Tuế Lộ, sắc mặt tái nhợt lại: “Cậu...!cậu...!thứ kia...”
Vừa nói anh ta vừa chỉ tay vào Tuế Lộ.
Tạ Liệt không chút do dự vượt lên chắn trước người Tuế Lộ, ánh mắt không vui nhìn chàng trai kia: “Âu Phong, bỏ tay xuống, nếu không sẽ có chuyện xảy ra với tay của cậu đấy.”
Lời cảnh cáo của Tạ Liệt đã đánh tỉnh Âu Phong, anh ta cố ép bản thân bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt vẫn kém như cũ: “Cô gái kia là lệ quỷ?”
“Ừ.” Tạ Liệt mặt không đổi sắc gật đầu, đôi mắt đào hoa rũ xuống, không nhìn Âu Phong, dáng vẻ thờ ơ kia, suýt chút nữa chọc Âu Phong tức chết.
“Cậu còn dám ‘ừ’ với tôi? Cậu có biết lệ quỷ nguy hiểm như nào không? Cậu thả con lệ quỷ đó ra, không sợ nó làm hại cậu hả?” Âu Phong chỉ hận không thể tát