“Thứ đồ chơi gì đây?” Tuế Lộ tò mò tiến đến gần cái quan tài kia.
Nhưng Tuế Lộ vừa tiến lên hai bước, nắp quan tài bỗng nhiên chuyển động, sau đó bị lật ra, nặng nề đổ rạp trên mặt đất.
Tuế Lộ hiếu kỳ vây quanh cái nắp quan tài, xem đi xét lại, vẫn chẳng thấy gì đặc biệt nên cô nghĩ, cơ quan tự động gì gì đó chắc không nằm ở nắp quan tài đâu.
Nghĩ vậy nên Tuế Lộ cũng không quá hứng thú với cái nắp quan tài này nữa, cô chuyển sự chú ý sang cái quan tài không nắp đang lẳng lặng nằm bên cạnh.
Quan tài này rất lớn, cũng rất to, rất rộng, đủ cho hai người nằm.
Tuế Lộ cúi đầu nhìn vào trong quan tài, nhận ra bên trong đó có một cái xác bị đóng băng, hoàn toàn không nhận ra đó là ai.
Nhưng từ chiều dài của cái xác, Tuế Lộ có thể đoán được, cái xác này có khả năng là nữ.
“Người nằm bên trong là ai thế?” Âu Phong cũng tiến đến bên cạnh Tuế Lộ, cúi đầu nhìn vào trong quan tài.
Tuế Lộ liếc anh ta một cái, nhận ra trong tay anh ta cầm một cái gì đó giống như...!xương cánh tay?
“Trên tay anh là cái gì vậy?” Cô không nhịn nổi tò mò, chỉ chỉ khúc xương vừa dài vừa xấu trên tay Âu Phong.
“À, cái này à, tôi đoán thứ này là cánh tay của một bộ xương cổ nào đó.” Sau khi Âu Phong bỏ qua thành kiến với Tuế Lộ, cách nói chuyện của anh ta cũng bớt âm dương quái khí hơn hẳn, còn rất hào sảng chỉ dạy Tuế Lộ vài thứ về khúc xương này: “Thứ này có thể là nguyền vật mà cô nói đến, tôi cảm nhận được âm khí mờ nhạt trên này.
Ít thôi, nhưng rất tà ác.”
Ngay sau đó, A Kiệt đứng bên cạnh cũng nói thêm vào: “Đúng đúng, âm khí mà em cảm nhận được đúng là xuất phát từ thứ này á.”
Làm hại nhóc ta lúc nãy lạnh cả gáy! Cũng chẳng biết kẻ điên nào bỏ thứ đáng sợ này ở đây nữa!
Lúc này, Tạ Liệt không dấu vết chen vào giữa Âu Phong và Tuế Lộ, hắn đẩy Âu Phong qua một bên, mặt vô biểu tình nhìn vào bên trong quan tài: “Thắc mắc thứ này là cái gì à? Đập vỡ băng ra là biết mà.”
Nói đoạn, đôi mắt đào hoa của Tạ Liệt đảo qua người Âu Phong một cái, doạ anh ta suýt nữa đánh rơi khúc xương trên tay.
Âu Phong rùng mình, lùi về phía A Kiệt, đứng cạnh nhóc ta, tò mò hỏi: “Tên Tạ Liệt này lúc nào cũng thế này à?”
A Kiệt giống như tìm được đồng minh, đồng cảm nhìn Âu Phong một cái, thở dài: “Đúng vậy, lúc nào cũng thế.
Nhưng phạm vi của ‘lúc nào’ ở đây khá hẹp.
Nó chỉ liên quan đến chị Tuế Lộ thôi.”
Âu Phong: “...” Hoá ra là do con ma nữ kia! Làm hại tình cảm anh em plastic của anh ta với Tạ Liệt vỡ tan nát!
Tuế Lộ không biết lúc này Âu Phong đang oán thầm mình, cô đang bận rộn thảo luận với Tạ Liệt về việc làm cách nào để làm thứ này tan băng.
“Dùng lửa đốt?” Tuế Lộ đưa ra một phương pháp thiết thực đến không thể thiết thực hơn.
Nhưng Tạ Liệt không đồng ý: “Nếu cái xác cũng bị đốt thành tro luôn thì sao?”
“Dùng nước dập lửa là được.” Tuế Lộ búng tay một cái rõ kêu, nói thật, trong mấy việc phóng hoả đốt nhà, giết người cướp của gì gì đó, không ai tài giỏi hơn cô đâu.
Dù sao cũng là kinh nghiệm làm việc lâu năm bên bộ phận Phản diện, muốn không thành thục cũng khó.
Nếu Tạ Liệt lo lắng về vụ cái xác có thể bén lửa thì Tuế Lộ có rất nhiều cách để ‘đốt’ khối băng kia.
Không dùng lửa thì không dùng lửa, ta dùng cái khác!
Nghĩ là làm, Tuế Lộ phất tay một cái, một ngọn gió lớn nổi lên, thổi qua cái xác bị đóng băng nằm trên mặt đất.
Giây tiếp theo, một ngọn lửa lớn bốc lên, bao trùm lấy cái xác.
Ngọn lửa màu đen, rất lớn, bao lấy cái xác không chút kẽ hở, chẳng mấy chút đã khiến cho lớp băng dày đang bọc lấy cái xác tan ra, để lộ gương mặt người đã chết kia.
Vừa nhìn vào cái xác, cả Tạ Liệt với Tuế Lộ đều sợ ngây