Cuối cùng, Tuế Lộ vẫn đưa hình nhân trên tay mình cho Âu Phong, để cho anh ta nghiên cứu mấy thứ này.
Mặc dù cô tự tin về tài năng của mình thật nhưng đối với những thứ không thuộc chuyên môn của mình, cô vẫn rất rõ ràng.
Vậy nên, cô cũng chẳng muốn rước nhục vào người làm gì.
Nên cứ để người chuyên môn làm đi, nhân tài nghiệp dư như cô xin phép né sang một bên!
Dù sao mấy chuyện này vừa nhìn đã biết là rất rắc rối, nên cô tình nguyện nhường cho người khác!
Trong khi đợi Âu Phong tìm hiểu thứ được gọi là hình nhân thế thân kia, Tuế Lộ và A Kiệt đã lượn một vòng quanh mảnh đất này, và tìm ra một thứ thú vị không kém nguyền vật và cái quan tài kia.
“Chị Tuế Lộ, chị nói xem, thứ này là thứ gì?” A Kiệt sờ sờ mảnh vải màu đỏ, ngước mắt nhìn Tuế Lộ.
Tuế Lộ nhìn mảnh vải, bỗng nhiên liên tưởng đến hình nhân thế thân bằng giấy kia, hai cái này, được đặt gần nhau như vậy, có liên quan gì à?
Vải đỏ, hình nhân thế thân bằng giấy...
Cô nhớ, lúc trước thực hiện nhiệm vụ phản diện ở thế giới huyền huyễn linh dị, cô từng gặp thứ này rồi thì phải...
Thế Nhân Ma? Vải đỏ....!vải đỏ...
Đúng rồi! Hai mắt Tuế Lộ sáng lên, cô cướp mảnh vải đỏ trên tay A Kiệt, bay nhanh tới chỗ Âu Phong.
Sau đó, Tuế Lộ cũng không nói không rằng mà giật luôn hình nhân trên tay Âu Phong.
Đang yên đang lành lại bị cướp đồ như vậy, Âu Phong dù có tính tình tốt đến mấy cũng tức giận: “Này, cô làm như vậy là bất lịch sự lắm đó!”
Tuế Lộ không nói gì, liếc anh ta một cái, sau đó dùng vải đỏ phủ lên trên hình nhân giấy kia.
Giây tiếp theo, một dao động linh hồn xuất hiện, hình nhân trong tay Tuế Lộ run lên bần bật, ngay sau đó, một tiếng gào tê tâm liệt phế từ bên trong mảnh vải đó vọng ra.
Tiếng gào đó như khiến cả đất trời chấn động, linh hồn A Kiệt đứng bên cạnh cũng bị ảnh hưởng theo, đang không ngừng tan thành bọt nước.
“Này, này, cái gì vậy chứ?” Mặt đất đang rung động không ngừng, trong cơn hoảng loạn, Âu Phong giành thời gian hỏi một câu.
Không có ai có thời gian trả lời anh ta, Tạ Liệt thì đang bận canh giữ bên cạnh Tuế Lộ, A Kiệt thì đang bận bảo vệ linh hồn của mình, còn Tuế Lộ...! cô đang bận giải quyết thứ đồ chơi này.
Nhận thấy tình hình không ổn, Tuế Lộ quyết đoán dùng móng tay đỏ mới tu bổ của mình, xé nát mảnh vải đỏ.
Mảnh vải đỏ rách tả tơi rơi xuống mặt đất, tiếng gào thét lập tức biến mất, những dao động linh hồn cũng không còn.
Trong khi mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hình nhân giấy trong tay Tuế Lộ bỗng nhiên bay lên, hoá thành hư ảnh của một thiếu nữ mặc hỉ phục đỏ trước mặt mọi người.
Khoé mắt thiếu nữ chảy máu đỏ, gương mặt vặn vẹo trong thống khổ, oán khí lan tràn khắp nơi, âm u quỷ dị.
Mà thiếu nữ này có gương mặt cực kỳ giống với Tuế Lộ, từng đường nét, từng ánh mắt, đều không khác gì Tuế Lộ.
“A Vĩ...!A Vĩ...” Thiếu nữ lẩm bẩm một vài chữ, sau đó giống như bị ai đâm dao vào cổ họng, hét toáng lên: “Aaaa!”
Âm thanh kinh dị vang vọng khắp nơi, đáng sợ đến không tả được.
Tuế Lộ mí mắt cũng không nhấc một lần, cô phất tay một cái, cơn gió quen thuộc ập đến, giống như một lưỡi dao sắc bén, cắt đôi hình nhân giấy kia.
Khoảnh khắc hình nhân giấy bị cắt đứt, trói buộc trên linh hồn thiếu nữ kia dường như cũng bị cắt đứt.
Gương mặt thống khổ của nàng trở nên xinh đẹp hơn, ánh mắt có thần hơn, nhưng trong miệng thiếu nữ vẫn lẩm bẩm một cái tên: “A Vĩ...!ta yêu chàng...”
Mí mắt của Tuế Lộ nhảy dựng, cô lập tức đoán ra được, linh hồn thiếu nữ này không ai khác chính là nguyên chủ - nàng công chúa trong tiểu thuyết ngược luyến tình thâm.
À không, đây không phải nguyên chủ mà chỉ là một phần nhỏ linh hồn của nguyên chủ mà thôi.
“Đây là ai thế?” Giọng nói của Âu Phong vang lên từ bên cạnh đã đánh tỉnh Tuế Lộ.
Cô nhìn vào khoảng trống trước mặt, vô cảm nói: “Không biết.”
Âu Phong: “...” Rõ ràng ngữ điệu vẫn bình thường nhưng sao anh