“Trả? Trả lại cái gì? Thân xác này vốn dĩ là của ta và tiểu Uyển.
Tiểu Uyển muốn kết hôn với Lương Vĩ, nhưng gã lại không yêu tiểu Uyển, mà trong lòng chỉ có Tuế Vi công chúa, nên tất nhiên, gã phải chết.
Những người không yêu tiểu Uyển của ta đều phải chết.” Minh Vĩ thản nhiên nhận xét tất cả mọi thứ như một cái gì đó vô cùng đương nhiên, hoàn toàn không có dáng vẻ nhận ra mình là người làm sai.
Minh Vĩ dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu tiểu Uyển muốn thành thân với Lương Vĩ, vậy thì ta phải giúp đỡ nàng, nhưng ta lại thấy thật khó chịu nếu tiểu Uyển thành thân với người khác, nên ta đã chiếm lấy thân xác của Lương Vĩ.
Nhưng kẻ gả tới không phải tiểu Uyển mà là người, công chúa điện hạ, nên thần đã giết chết người, sau đó huỷ thi thể của người.”
“Những kẻ khiến tiểu Uyển không vui đều phải chết.
Những kẻ dám chia cắt ta và tiểu Uyển đều phải chết.” Cuối cùng, để kết thúc buổi nói chuyện đậm mùi biế.n thái này, Minh Vĩ đã chốt hạ một câu xanh rờn như vậy.
Làm như tiểu Uyển của gã là thần thánh không bằng ấy! Tuế Lộ rất muốn đánh chết gã.
Vì lý do cá nhân ngu xuẩn để giết một người? Tên này đúng là thần kinh mà.
“Vậy tại sao ngươi lại muốn giết Uông Vi?” Tuế Lộ không quan tâm lắm đến mấy mối quan hệ rắc rối mà gã nói đến, đây mới là vấn đề khiến cô để tâm.
“Tại vì tiểu Uyển của ta nói, cả thế giới này không thích nàng, phụ hoàng chán ghét nàng, nên nàng muốn trở thành người được yêu quý như Tuế Vi công chúa.” Minh Vĩ thản nhiên đáp: “Thế nên, ta đã hoàn thành nguyện ước của nàng, khi nàng quay về, thấy ta làm nhiều điều cho nàng như vậy, nàng nhất định sẽ yêu ta nhiều hơn.”
Có cái rắm ấy! Tuế Lộ rất muốn đánh cho tên điên này tỉnh ngủ.
Mi chơi biế.n thái như thế, cho dù là một kẻ ác lâu năm như ta nhìn thấy còn muốn đánh ngươi chứ đừng nói đến người trong lòng của ngươi! Ta đảm bảo, nếu người tên tiểu Uyển kia sống lại, việc đầu tiên nàng làm chính là rời khỏi ngươi!
Tuế Lộ rất muốn dùng những lời này đả thông tư tưởng của Minh Vĩ, nhưng nhận thấy tên này hết thuốc chữa rồi, tốt nhất là nên từ bỏ sớm sớm thôi.
“Ý nghĩ của ngươi rất hay.
Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết một bí mật, ta đã gặp tiểu Uyển của ngươi, nàng nói nàng hận ngươi, nên ta sẽ thay nàng trút giận cho ngươi.” Tuế Lộ nhắm mắt nói bừa, sau đó chẳng đợi ba người một ma còn lại ở hiện trường kịp lên tiếng, cô đã lao vào đánh cho Minh Vĩ bầm dập.
Cho ngươi ăn nói linh tinh này!
Cho ngươi đam mê mượn xác hoàn hồn này!
Cho ngươi dám chơi bậy làm nhiệm vụ của ta trở nên rắc rối hơn này!
Tên điên, tỉnh ngủ đi, bây giờ là thời đại khoa học phát triển, mê tín dị đoan là bị bắt!
Hôm nay ta sẽ đánh đến khi nào ngươi tỉnh táo lại thì thôi!
Tuế Lộ ra tay rất tàn nhẫn.
Ban đầu Minh Vĩ muốn chống cự nhưng gã nhanh chóng nhận ra, Tuế Lộ không chỉ có thể đả thương thân thể gã mà theo từng cú đánh của cô, linh hồn của gã đang dần bị kéo ra khỏi thân thể Lương Vĩ.
Minh Vĩ tái mặt, gã muốn tránh thoát, nhưng dường như có thứ gì đó đã ngăn cản bước chân của gã, buộc gã phải đứng một chỗ, không thể nhúc nhích, mặc cho Tuế Lộ càng đánh càng hăng.
Như một lẽ thường tình, người trong cuộc đang đánh nhau đến long trời lở đất, người ngoài cuộc cũng chẳng rảnh rỗi là bao.
Đám người Tạ Liệt đang cắn hạt dưa, ngồi bình luận về vụ quần ẩu của Tuế Lộ như những bình luận viên chuyên nghiệp.
“Tiểu ma nữ nhà cậu thật sự rất bạo lực đấy.” Âu Phong tặc lưỡi cho đánh giá, sau đó chẳng biết lấy từ đâu ra một nắm hạt