Không ai rảnh rỗi để trả lời anh ta, cũng chẳng có ai để ý đến tâm trạng phức tạp của anh ta, những người còn lại vẫn đang chú ý đến hồn ma lạ mặt kia.
Ma nữ áo trắng không nhận ra sự có mặt của tất cả những người ở đây, dường như nàng chỉ chú ý đến một mình Minh Vĩ.
Nhưng qua thời gian, hồn ma nữ kia cũng nhận ra một tồn tại giống y như mình - Tuế Lộ.
“Ngươi là ai?” Hồn ma kia quay sang hỏi Tuế Lộ, ánh mắt nàng vẫn tràn ngập nét bi thương.
“Tuế Lộ.” Tuế Lộ thoải mái tự tin báo tên mình ra.
Trên mặt hồn ma kia bỗng nhiên xuất hiện thêm một tia bất ngờ: “Ngươi cũng là Tuế Lộ sao? Chẳng lẽ ngươi là chuyển kiếp của ta?”
Ủa? Là sao? Tuế Lộ chẳng hiểu gì cả.
Ừ thì cảm giác bất ngờ khi biết đây là hồn ma nguyên chủ cũng có đấy, nhưng cảm giác hoang mang còn lớn hơn.
Nguyên chủ không nhận ra cô là hồn ma à? Còn cái gì mà ‘chuyển kiếp của ta’, nàng bị ngốc à?
“Không phải, ta là ma.” Tuế Lộ không nhanh không chậm nói: “Ngươi cũng là ma?”
Nguyên chủ cũng dần dần nhận ra, hồn ma thiếu nữ mặc hồng y trước mặt mình đây cũng là một phần của cơ thể mình lúc trước.
Hai hồn ma trong cùng một thân thể? Làm sao có thể có chuyện đó?
Chẳng lẽ cô là nhân cách thứ hai của nàng?
Tất cả mọi suy nghĩ, mọi thắc mắc của nguyên chủ đều hiện hết lên mặt, Tuế Lộ thấy khó hiểu.
Theo như những gì Ngâm Chỉ nói, cô tới đây là để hoàn thành uỷ thác nhiệm vụ, nhưng tại sao nguyên chủ - người chắc hẳn phải là người đưa ra uỷ thác - lại không biết cô là nhân viên nhận uỷ thác của nàng?
Cho dù không biết nhưng ít nhất cũng phải nghi ngờ một chút về sự có mặt của cô chứ? Chẳng lẽ nguyên chủ này bị ngốc thật?
[Dự đoán, có thể là vì người đưa ra uỷ thác không phải nàng.] Trong khi Tuế Lộ đang thắc mắc thì Ngâm Chỉ đã tận chức tận trách ngoi lên giải thích: [Có khả năng người đưa ra uỷ thác thuộc thế giới này, nhưng không phải nguyên chủ.]
Tuế Lộ bất ngờ tột độ.
Chẳng lẽ người đưa ra uỷ thác không cần là đối tượng nhiệm vụ?
[Không cần, uỷ thác có thể là do chính chủ đưa, cũng có thể là do một đối tượng thuộc tiểu thế giới đưa, nói chung, nhiệm vụ uỷ thác không hẳn là mong muốn của chính chủ.]
“Vậy...!người đưa uỷ thác không phải là nguyên chủ, mà là một người khác?” Tuế Lộ cẩn thận hỏi lại thêm một lần nữa.
[Phải, nhưng ta không thể cho cô biết người uỷ thác là ai, bởi vì đó là bí mật nghề nghiệp và bí mật thương mại.] Ngâm Chỉ tưởng Tuế Lộ muốn hỏi về người đưa uỷ thác nên đã nhắc nhở cô luôn.
Thật ra Tuế Lộ cũng chẳng muốn biết người đưa uỷ thác là ai, bởi vì trước đây, khi nhận nhiệm vụ uỷ thác trực tiếp từ người uỷ thác ở Bộ phận Phản diện, cô cùng các đồng nghiệp khác cũng không thể nhìn thấy người đưa ra yêu cầu là.
Đó cũng là bí mật thương mại, vậy nên cô cũng không bất ngờ khi Ngâm Chỉ nói như vậy.
Còn về lý do cô muốn xác nhận lại thông tin khi nãy với Ngâm Chỉ là vì cô lo sợ có người sẽ đâm sau lưng.
Số người biết đến sự tồn tại của cô - một nhân viên xuyên nhanh đến từ ngoại giới - càng ít càng tốt.
Như vậy cô mới có thể an tâm hoàn thành nhiệm vụ mà không sợ bị người nào đó ác ý cản trở.
Quay trở lại vấn đề đối phó với hồn ma nguyên chủ bất thình lình xuất hiện kia.
“Ta thật sự là ma, một ma nữ đã tồn tại hơn nghìn năm.
Chắc ngươi cũng giống ta nhỉ? Nhưng ta nhớ ta chưa từng gặp ngươi trước đay?” Tuế Lộ thản nhiên hỏi lại người ta, hoàn toàn không có sự tự giác của người chiếm vị trí người khác
Mà nguyên chủ nghe thấy Tuế Lộ nói như vậy, cũng sửng sốt ra mặt: “Ngươi cũng giống ta sao?”
Hai hồn ma giống hệt nhau hoàn toàn là chuyện không thể tưởng tượng nổi, ngay cả Âu Phong - người chuyên điều tra chuyện