Edit: Richal
Beta: Richal
------o0o------
"Nếu Bạc tiên sinh không còn vấn đề gì nữa thì phiền cậu đi ra ngoài, thuận tiện giúp tôi kêu người tiếp theo vào luôn."
Sao Quý Ly có thể đồng ý được?
"Tôi thích anh thì phải làm sao bây giờ? Đây cũng là một căn bệnh đó. Bác sĩ Đỗ giúp tôi chữa bệnh đi mà."
Quý Ly cảm thấy cậu không thể cứ ngồi một chỗ chờ chết được, Đỗ Trọng hành sự sấm rền gió cuốn, hơn nữa cậu cùng anh ta chẳng có quan hệ gì với nhau...
Trừ bỏ sự kiện ngu người lần trước!
Trêи thực tế, cậu đối với Đỗ Trọng dù sao cũng chỉ là một người xa lạ không hơn không kém.
Nhưng nếu lần này cậu mặt dày theo anh ta thì liệu có xảy ra chuyện gì không nhỉ?
Liệu có chuyện kinh hỷ gì xảy ra thì sao?
"Bạc tiên sinh, bệnh tình của cậu nguy kịch lắm nhỉ, xem ra là sẹo lành quên đau?"
Đỗ Trọng châm chọc Quý Ly.
Dù Quý Ly có nói gì đi chăng nữa thì cậu cũng giống như đạp lên ngòi thuốc nổ.
"Bác sĩ Đỗ là đang thừa nhận hôm đó mình cố ý? Anh chọc phải ổ phiền toái rồi đó."
Quý Ly tỏ vẻ đồng tình.
"Phiền toái? Không phải là cậu à?"
"Là bác sĩ Đỗ gây sự trước mà. Tấm thân xử nữ của tôi đã bị anh phá hỏng rồi. Anh phải chịu trách nhiệm chứ."
Quý Ly sống chết làm đủ mọi cách để tẩy trắng cho mình, nhất quyết quăng nồi lên đầu Đỗ Trọng.
"Ha! Tôi cứ tưởng cậu là một tên suốt ngày tung hoành nơi tình trường chứ. Dù sao thì cũng xin lỗi, tôi không định chịu trách nhiệm đâu."
Mặc dù Đỗ Trọng từ chối nhưng Quý Ly cũng chẳng thèm gây thêm phiền phức gì cho anh nữa, chỉ cười cười rồi chủ động rời đi.
Đỗ Trọng nhìn Quý Ly dần đi xa, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
Gần giữa trưa.
Đỗ Trọng đã thu dọn mọi vật dụng, chuẩn bị đem lên trạm xá ở thôn trấn để sửa sang lại rồi đưa đến cho viện trưởng. Đến khi rời khỏi bệnh viện thì Đỗ Trọng thấy có một cô bé tiến lại gần mình. trưởng.
"Anh đẹp trai ơi."
"Là em sao? Sao em không về nhà ăn cơm?"
Đỗ Trọng đã cởi bỏ chiếc áo blouse trắng, khoác trêи mình bộ thường phục càng làm tăng lên vẻ ôn nhu.
"Em không ăn đâu. Anh