Edit: Richal
Beta:
--------
"Ăn chung không?"
Quý Ly vẫn còn chưa no, định gọi thêm một đĩa nữa.
"Không cần."
Đỗ Trọng dứt khoát bỏ đi, Quý Ly yên lặng bóng dáng Đỗ Trọng, trong lòng xuất hiện một tia mỏi mệt.
Hừ, tôi cũng chẳng thèm ăn chung với anh nhá.
Tối hôm sau, trêи bầu trời đen kịt xuất hiện những tia sáng rồi nhanh chóng vụt tắt, chẳng bao lâu liền xuất hiện tiếng sấm ầm ầm, cùng tiếng mưa ào ào kéo tới.
Đỗ Trọng đứng ở phòng mạch bên cửa sổ nhìn này đột phát ác liệt thời tiết.
Nghe mưa gió "rống giận", Đỗ Trọng kéo rèm lại, ngồi xuống vị trí anh hay ngồi đọc sách.
"Cốc cốc cốc!!"
Tiếng gõ cửa dồn dập làm cho tâm Đỗ Trọng cũng theo đó mà run lên. Anh bỏ sách xuống, đi mở cửa.
Chỉ thấy cô bé vừa gặp hôm trước cả người ướt như chuột lột, chiếc ô trong tay cũng bị mưa lớn làm cho không còn hình dạng ban đầu.
"Anh ơi! Đã xảy ra chuyện rồi!"
Cô bé hết sức sốt ruột, vừa thở gấp vừa nói.
"Em từ từ nói, đã xảy ra chuyện gì?"
"Bạn trai anh, anh ấy..."
Ánh mắt Đỗ Trọng trầm xuống, nặng nề nhìn cô bé đang thở hổn hển.
"Cậu ta làm sao?!"
"Chiều nay, ông nội của em bị đau hông nên không thể lên núi đào măng được. Anh Bạc Diệp thấy vậy nên tốt bụng đi đào thay ông em nhưng không ngờ trời lại đổ mưa to đến vậy. Em và ông ở nhà, lo lắng chờ anh Bạc Diệp nhưng mãi mà vẫn không thấy anh ấy về. Anh là bạn trai anh ấy, anh có thể mang em đi tìm anh ấy không?!"
Cô nhóc tuy nhỏ tuổi nhưng lại kiên định đòi đi theo, ánh mắt nôn nóng nhìn Đỗ Trọng.
Hai cánh tay đang buông thõng bị Đỗ Trọng siết chặt lại.
"Núi đó ở đâu? Em mau nói cho anh! Cô bé... em ngoan ngoãn ở nhà, để anh đi tìm anh ấy cho, nhé?"
"Anh đẹp trai, anh có thể tìm được anh Bạc Diệp sao? Anh ấy tối qua còn nói với em... Anh ấy rất thích anh."
Cô bé càng nói, thanh âm