Edit: Richal
Beta:
--------
Đỗ Trọng nghe thấy tiếng kêu, lập tức hô to!
"Cậu ở đâu?"
"Ở chỗ này, trong một cái hang động."
Quý Ly từ cửa hang vẫy vẫy tay, Đỗ Trọng lập tức cất bước đi qua.
Xung quanh hang là tầng tầng lớp lớp hoa cỏ dại, phủ kín cả cửa hang. Nếu không nhìn kĩ thì khó mà phát hiện ra được.
Đỗ Trọng vừa kϊƈɦ động vừa sinh khí.
Tên điên! Ngốc ở nơi này làm gì? Không biết có người lo lắng cho cậu ta hay sao mà không biết đường trở về?!
Vào trong hang, Đỗ Trọng cầm đèn pin chiếu vào bên trong.
Quý Ly vốn quen thuộc với bóng tối, đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào làm cho đôi mắt không kịp thích ứng mà nhíu lại.
Nhưng mà trông thấy Đỗ Trọng tới tìm mình, trong lòng cậu không ngừng trào lên vui sướиɠ.
"Mau vào đây tránh bão đi. Anh xem, tôi đâu có bị ướt một chỗ nào đúng không."
Quý Ly đắc ý nói.
Sắc mặt Đỗ Trọng vốn đã trầm xuống, nghe xong câu này lại càng đen hơn.
"Câu có biết tôi tìm cậu bao lâu không hả?!"
"......" Quý Ly nhìn Đỗ Trọng sắp nổ tung, nhanh trí ngậm miệng.
"Cậu có biết tôi lo cho cậu lắm không!"
Quý Ly nghe Đỗ Trọng nghiến răng nghiến lợi nói, lập tức cười khẽ một tiếng.
"Anh lo lắng cho tôi sao?"
Đỗ Trọng sửng sốt, lập tức quăng nồi.
"Cô bé đi cùng cậu nhờ tôi đi tìm cậu. Tiết trời thế này không lẽ tôi lại từ chối rồi để cô bé kia đi tìm cậu chắc?"
Đỗ Trọng nghiêm túc chỉ trích, Quý Ly trong lòng có chút áy náy.
Bất quá...
"Tại sao em gái nhỏ lại kêu anh tìm tôi? Anh là gì của tôi? Chồng chắc? Thôi thì anh thừa nhận cậu là bạn trai của tôi. Anh còn lo lắng sợ tôi xảy ra chuyện mà."
Quý Ly cười xấu xa, miệng lưỡi sắc bén khiến Đỗ Trọng nói không nên lời.
"Nếu cậu không có việc gì thì tôi đi trước. Tôi đi tìm cậu là sợ cậu gặp mệnh hệ gì thì tôi lại phiền phức phải chữa cho cậu."
Đỗ Trọng đứng dậy rời đi, Quý Ly ôm chặt Đỗ Trọng tay, dùng sức đem Đỗ Trọng ngồi xuống.
"Được được được. Coi như là tôi tự