Edit: Richal
Beta: Richal
___________________
Quý Ly nhìn Đỗ Trọng đang dọn bàn ăn, cậu ngồi trước bàn, hai tay chống cằm.
“Bây giờ anh là chồng của em, đúng không?”
“Em nói gì?”
“Em nói lớn lắm mà.”
“Nói lại lần nữa, anh nghe không rõ.”
Quý Ly nâng lên mí mắt lên, phát hiện Đỗ Trọng đang cười trộm. Cậu lập tức vỗ bàn, chỉ tay vào Đỗ Trọng!
“Rõ ràng là anh nghe được!”
“A? Cái gì? Anh thật sự không nghe rõ.”
Đỗ Trọng sống chết không chịu nhận, Quý Ly cũng không thèm nói nữa.
“Em đúng là lời to rồi…”
Quý Ly thở dài cảm khái, Đỗ Trọng nghe xong cau cau mày.
“Anh vẫn chưa cho em một đáp án đàng hoàng.”
“Anh cảm thấy anh trốn khỏi em được sao?”
“Ừm… Cũng đúng, công nhận là rất khó chạy.”
Đỗ Trọng nói trong đau đớn.
“Không có cách nào đâu, ai kêu em không biết xấu hổ chứ.”
Đỗ Trọng xong cảm thấy không thể tin nổi, xoay người nhìn Quý Ly.
“Anh chưa bao giờ thấy có ai lại tự nhận mình không biết xấu hổ.”
“Cũng không có cách nào, không biết xấu hổ cũng rất đáng yêu.”
Quý Ly nhìn Đỗ Trọng vào bếp rửa bát, lập tức rón ra rón rén mở tủ lạnh, vừa mới động vào chùm nho…
“Em đang làm gì?”
Câu từ lạnh lùng vang lên, Quý Ly không ngừng run rẩy.
“Em… Em xem có nước uống không. Em khát!.”
“Lại đây, có nước sôi để nguội.”
Quý Ly vẻ mặt đưa đám “Có đá không?”
“Không.”
“Được rồi.”
Quý Ly uể oải đi tới bên cạnh Đỗ Trọng bên cạnh, sau đó cầm ly nước lên uống.
Ai muốn uống nước?! Em muốn ăn nho! Ăn nho!!
“Bạc Diệp.”
“Chuyện gì vậy chồng.” Quý Ly nói cực kỳ thuận miệng.
“Em cao bao nhiêu?”
“Bỏ bốn lên năm(1) là hai mét.” Quý Ly kiêu ngạo nói.
“Tuổi?”
Đỗ Trọng không cho Quý Ly cơ hội quấy rối.
“Ít tuổi hơn anh.”
“Lùn hơn anh, còn nhỏ tuổi hơn anh.”
Quý Ly nghe xong không thoải mái!
“Bác sĩ Đỗ, anh muốn thế nào?” Quý Ly lời lẽ chính đáng chất vấn.
“Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp.” Đỗ Trọng hoàn mỹ tìm được lý do biện giải.
“Chuyện này làm em nhớ đến vụ ở bệnh viện, anh đúng là đồ lừa đảo. Rõ ràng em biết anh là bác sĩ