"Em mua dây thừng rồi?" Được Đỗ Trọng "hữu hảo" nhắc nhở, Quý Ly hoàn hồn.
"Em quên, nhưng không sao, có thể dùng cà vạt mà."
Quý Ly cười đến rạng rỡ, mà Đỗ Trọng lại không hề khẩn trương hay hoảng loạn.
Anh chậm rãi đứng dậy, trên người mặc chiếc sơ mi trắng bị Quý Ly làm cho xộc xệch, nhưng như vậy lại làm anh càng trở nên dụ hoặc.
"Bạc Diệp."
Đỗ Trọng cong môi tháo cà vạt.
Quý Ly híp mắt cảm thấy có chút không thích hợp.
Đỗ Trọng tháo cà vạt xong, lười biếng cởi từng nút áo sơ mi, anh dần dần đứng dậy bắt đầu tới gần Quý Ly.
Quý Ly vốn đang ngông cuồng liền bị khí thế của Đỗ Trọng làm cho lùi ra sau hai bước, tay cầm chiếc áo blouse trắng có chút run run...
Đỗ Trọng bất động thanh sắc tiếp nhận áo blouse trắng, sau đó, mặc lên người mình.
Quý Ly nuốt một ngụm nước bọt nhìn Đỗ Trọng, bề ngoài trông rất nghiêm túc nhưng trong lòng lại không hề đứng đắn.
"Em có vấn đề gì?"
Đỗ Trọng nói xong trực tiếp đem Quý Ly chắn ở góc tường.
"Kịch bản như vậy không đúng!"
Đỗ Trọng mân mê cánh môi dưới của Quý Ly, ánh mắt chăm chú nhìn nơi đó.
"Miệng à? Có đau không? Anh cho em một viên thuốc kháng sinh nhé?"
Đỗ Trọng ghé lại gần khuôn mặt Quý Ly. Cậu vừa hé môi, muốn nói chuyện thì bị Đỗ Trọng tặng cho một nụ hôn nồng nhiệt.
Quý Ly mở to mắt trừng trừng.
"Ưʍ... Ưʍ..." Quý Ly dùng sức đẩy Đỗ Trọng, một sợi chỉ bạc xuất hiện nối liền giữa môi hai người.
"Đủ thuốc giảm đau không? Hay là thêm một viên nữa đi? Em còn đau không?"
"..." Quý Ly nhìn tên biếи ŧɦái trước mặt, sợ tới mức nói lắp.
"Đỗ Trọng... Em cảm thấy anh nên bình tĩnh một chút..."
"Gọi bác sĩ Đỗ."
"Bác sĩ cái búa, không chơi với anh nữa. Cái tên biếи ŧɦái này!"
Quý Ly lâm trận muốn bỏ chạy, Đỗ Trọng còn chưa chơi tận hứng sao có thể buông tha Quý Ly đang sợ hãi được.
"Ngày ấy tới tìm anh kêu không thoải mái, muốn