Không một chút sợ hãi với những gì vừa xảy ra, Đường Ngọc Phỉ vẫn vui vẻ mỉm cười một cái với trợ lý, nhưng ngay sau đó giọng điệu lại đột nhiên trở nên nghiêm túc một cách đáng sợ, cô trách mắng: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì ông chính là trợ lý thân cận của Thẩm tiên sinh, rõ ràng ông biết anh ấy bị dị ứng với hải sản, vậy mà ông vẫn mang cho anh ấy chén cháo hải sản, thực sự thì ông đang có âm mưu gì?!”
Cô lạnh lùng nhìn ông ta, ánh mắt sắc bén, khí thế uy nghi của một đại tiểu thư tăng lên gấp mười lần.
Lời vừa dứt khiến cho mọi người ở xung quanh đều xôn xao hẳn lên, tình thế đảo ngược ngay trong nháy mắt.
Thẩm Tắc bước đi lộ ra vẻ tươi cười làm cho sắc mặt của người trợ lý đột nhiên trở nên trắng bệch ,không biết thực sự là Đường Ngọc Phỉ đang nghĩ cái gì trong đầu đây
“Cô.
.
.
.
.
.
Cô đừng có ngậm máu phun người.
.
.
.
.
.”
Trợ lý nuốt nước bọt muốn giải thích, lại bị Đường Ngọc Phỉ lạnh giọng cắt ngang: “Nếu ông nói thật sự không biết chuyện này, thì chính là ông đã không làm tròn bổn phận của mình; còn nếu nói là ông không biết trong chén này có hải sản thì ông là một người không có trách nhiệm, rất đáng trách.
Nói đi nói lại thì vẫn là ông cố ý muốn cho Thẩm tiên sinh bị dị ứng làm xấu mặt của anh ấy, đúng không?”
Đường Ngọc Phỉ không chút khách khí nói, cô dự định mượn chuyện này mà cảnh báo cho Thẩm Thủ Ý, không nên nuôi hổ trong nhà tránh họa về sau.
Thẩm Thủ Ý là một người thông minh, nếu vậy mà vẫn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, thì có lẽ mấy năm lăn lộn trên thương trường cũng chẳng có tác dụng gì.
Quả nhiên, lúc đầu Thẩm Thủ Ý có hơi ngạc nhiên, nhưng hiện giờ đã là một mặt vô cảm, sự lạnh lẽo trên người anh toát ra thì ngày càng lớn.
Trầm tư một lúc, cho gọi một vị trợ lý trung thành và tận tâm khác, kiểm tra xem liệu có đúng như lời Đường Ngọc Phỉ vừa nói hay không.
Trước mặt mọi người, vị trợ lý kia bước đến bãi cháo, ngồi xổm xuống nhìn một lát, lúc này mới xoay người, cúi đầu cung kính về phía Thẩm Thủ Ý giọng điệu nhẹ nhàng mà nói: “Thẩm tiên sinh, đây đúng là cháo hải sản, còn thêm rất nhiều tôm và thịt cua, ngài ăn vào chắc chắn sẽ dị ứng mà nổi lên mẩn đỏ.”
“Thẩm tiên sinh, tôi.
.
.
.
.
.” Người gây họa đã sợ tới mức chân mềm nhũn ra, trên trán mồ hôi lạnh chảy thành dòng, ông còn hy vọng rằng Nhị thiếu kia có thể thay ông ta nói hai câu.
Nhưng thực là ông ta đã suy nghĩ nhiều rồi, trong tình huống này nếu Thẩm Tắc Hành giúp ông ta, thì chẳng phải đang nói cho mọi người biết người âm mưu hãm hại Thẩm Thủ Ý chính là hắn sao? Anh ta lùi ra phía sau một bước, lạnh lùng mà nhìn đối phương, chủ động mở miệng nói: “Anh, loại người này nhất định không thể nhẹ tha.
Nếu không có Đường tiểu thư vạch trần bộ mặt thật của ông ta, ai mà biết được sau này còn có thể làm ra chuyện gì nữa.”
Thẩm Thủ Ý cụp mắt suy nghĩ một lát, nói: “Từ giờ trở đi, ông không cần làm chức trợ lý này nữa.”
Trực tiếp đuổi ông ta đi, xem như đã là sự trừng phạt nhẹ nhất rồi, ông ta thở phào một hơi, rồi đứng dậy rời đi trong trạng thái hồn bay phách lạc.
Ngược lại, Thẩm Tắc Hành đối với cách làm của Thẩm Thủ Ý mười phần nghi hoặc cùng bất mãn, cảm thấy việc lớn hóa nhỏ thật sự không phải là phong cách làm việc của Thẩm Thủ Ý.
Ngay lúc Thẩm Tắc Hành nhíu mày khó hiểu, đột nhiên Thẩm Thủ Ý nghiêng đầu cười như không cười mà “nhìn” anh ta liếc một cái, khiến cho Thẩm Tắc cảm thấy sợ hãi mà quên mất Thẩm Thủ Ý là một người mù.
Diễn đàn truyen5zz.com
Đường Ngọc Phỉ mỉm cười càng thêm tươi, chỉ cần một chút chuyện liền thông suốt, quả nhiên vị hôn phu này so với suy nghĩ của cô thì còn thông minh hơn.
“Đường tiểu thư, cảm ơn vì việc này.” Thẩm Thủ Ý thản nhiên nói, tuy rằng không biết cô đang có suy nghĩ gì, nhưng quả thật cô đã giúp anh ta một phen, anh luôn phân minh ân oán rõ ràng.
“Không cần phải cảm ơn, tôi có thể ngồi ở đây không?” Đường Ngọc Phỉ da mặt dày chỉ ngón tay vào vị trí đối diện với anh, người trợ lý bên cạnh anh nói nhỏ một câu, một bên còn dùng ánh mắt cảnh giác để đánh giá cô, quả nhiên là có đề phòng.
Đôi lông mày như núi xa hơi nhíu lại, ngay sau đó Thẩm Thủ Ý nói: “Đường tiểu thư cứ tự nhiên.”
Thẩm Thủ Ý nghĩ rất đơn giản, dựa theo tính cách của Đường Ngọc Phỉ, trưởng hợp này cô sẽ rời xa anh càng xa càng tốt, vì sợ người khác sẽ nhắc tới mối quan hệ xấu hổ của bọn họ.
Cô chủ động yêu cầu ngồi gần anh, khả năng duy nhất là có mục đích riêng.
Nghĩ như thế nào thì cô cũng đã giúp anh một phen, sự nghi ngờ về cô cũng dần biến mất.
Đến nỗi việc cô biết anh bị dị ứng với hải sản, thì Thẩm Thủ Ý cũng tự cho rằng cô đã điều tra riêng để đối phó với chiêu trò của Thẩm Tắc Hành.
Vì thế mà Đường Ngọc Phỉ thong thả, ung dung mà ngồi xuống đối diện Thẩm Thủ Ý, mặc cho ánh mắt quan sát bất lịch sự của vị trợ lý kia, cô biết Thẩm Thủ Ý cũng đang đề phòng chính mình.
Vở kịch hài hước mà cô vướng vào cũng đã kết thúc, những người tới đó xem náo nhiệt cũng đều rời đi.
Mà lúc này cánh cửa lớn ở đại sảnh lại mở ra lần thứ hai.
Một lão nhân mặc bộ đồ âu phục bước vào, xung quanh là những người vệ sĩ đi theo để bảo vệ, tuy mái tóc đã hoa râm nhưng tinh thần vẫn khỏe mạnh từng cử chỉ đều mang theo sự uy nghiêm, có thể đoán được đó là lão gia nhà họ Thẩm.
Thẩm lão gia tuy rằng tuổi đã cao, nhưng thủ đoạn lại vô cùng lợi hại, thật ra tập đoàn Thẩm thị trước đó vẫn luôn do ông kiểm soát.
Người nhà họ Thẩm vẫn duy trì quản lý tập đoàn ở mức năng lực bình thường, ông lại không thích lấy thêm vợ, có thể có được đứa cháu trai đích tôn tài giỏi như Thẩm Thủ Ý, xem như đã giải quyết được nỗi khổ bị đè nén bấy lâu trong lòng.
Tất cả mọi người đều vội vàng đi chúc mừng, Thẩm Tắc Hành cũng tự nhiên lập tức đứng dậy, bỏ lại Đường Ngọc Phỉ phía sau mà đi đến trước mặt lão gia ra vẻ nịnh bợ.
Còn Thầm Thủ Ý vẫn ngồi yên một chỗ, trên tay bưng ly thủy tinh, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Đường Ngọc Phỉ cũng không nóng vội, cô ngồi nâng cằm tinh tế mà nhìn Thẩm Thủ Ý, vờ như không phát hiện ánh nhìn căm tức của vị trợ lý ở bên cạnh.
Dù sao Thẩm Thủ Ý không nhìn thấy, nên cô cũng chẳng cần cảm thấy xấu hổ.
Người nam nhân này khí chất hơn người, cho dù ngồi trong góc cũng không tự chủ mà hấp dẫn ánh nhìn của người khác, đôi mắt không nhìn thấy ánh sáng kia so với người bình thường càng trong suốt hơn, chắc hẳn ở dưới ánh nắng mặt trời sẽ hiện lên màu hổ phách rất đẹp.
Đáng tiếc, nếu cặp mắt kia có thể nhìn thấy được, sẽ là hoàn mỹ cỡ nào.
Nghĩ đến đây, Đường Ngọc Phỉ bỗng thở dài.
Thẩm Thủ Ý vô cùng nhạy bén liền nghe được tiếng thở dài này, tay cầm ly thủy tinh nhịn không được mà nắm chặt lại.
Anh tuy rằng không nhìn thấy, nhưng lại có thể cảm giác được một ánh mắt nóng bỏng ở trên mặt anh mà đảo tới đảo lui, không cần nghĩ cũng biết