Đường Ngọc Phỉ vừa dứt lời, Thẩm Tắc Hành cùng tình nhân của anh ta lập tức cho rằng cô là vịt chết vẫn cứng miệng.
Thật ngu ngốc, lúc này nên thành thật nhận sai mới đúng, đợi lát nữa xem cô ta hòa giải như thế nào.
Hầu như tất cả những người tự cho là hiểu biết Đường Ngọc Phỉ đều âm thầm bật cười, dùng ánh mắt thương hại nhìn cô.
Lông mày Thẩm Thủ Ý nhíu lại, cũng cho rằng Đường Ngọc Phỉ bị chọc tức nên mới nói ra những lời như vậy.
Bàn tay buông xuống bên cạnh theo bản năng nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, nhắc nhở cô không cần phải bận tâm vướng vào, tránh cho mọi việc càng trở nên khó xử lý.
Đường Ngọc Phỉ ghé sát tai anh, nói nhỏ: “Không cần lo lắng, tôi tự có cách”.
Cô dùng tay kia vỗ vỗ trấn an Thẩm Thủ Ý sau đó nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh rồi chậm rãi đi về phía sân khấu cách đó không xa.
Anh có lo lắng cho cô đâu? Thẩm Thủ Ý nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Lòng bàn tay còn lưu lại xúc cảm mềm mại của cô ấy, không biết vì sao, anh lại không lo lắng.
Cô ấy đã tự tin như vậy, chẳng lẽ thật sự đã chuẩn bị lễ vật cho ông nội? Thẩm Thủ Ý nổi nên lòng hiếu kỳ.
Tất cả mọi người đều ung dung nhìn Đường Ngọc Phỉ chậm rãi đi về phía sân khấu, đằng sau sân khấu ban nhạc đang diễn tấu bản nhạc trữ tình, cô đứng trước mặt nghệ sĩ violin, dịu dàng nói cái gì đó, sau đó ban nhạc dừng diễn tấu, nghệ sĩ violin giao cây violin trong tay cho cô.
Cô cầm đàn bên tay trái, tay phải cầm cung đặt violin nên cổ tư thế tiêu chuẩn đứng ở trung tâm sân khấu lộ ra nụ cười rạng rỡ, nói: “ Tiếp theo đây tôi sẽ biểu diễn, đó chính là món quà sinh nhật mà tôi muốn tặng cho ông nội ”.
Diễn đàn truyen5zz.com
Ánh đèn sân khấu vụt tắt, ánh đèn chiếu xuống một chỗ, làn váy đỏ thắm như lửa thiêu đốt,màu sắc tươi sáng, tùy ý phô trương, Da thịt nơi cánh tay được chiếu một tầng ánh sáng nhạt, vẻ đẹp giống như ngay sau đó là có thể mở cánh ra bay đi vậy.
Cô vẻn vẹn chỉ nhìn chăm chú, cười tươi một cái, làm cho tất cả mọi người đều im lặng nín thở theo dõi.
Thẩm Thủ Ý không nhìn thấy nhưng lại có thể cảm nhận được tim mình đập có chút nhanh, anh giống như có vài phần chờ mong.
Một giai điệu hoa mỹ, Đường Ngọc Phỉ nhắm mắt lại,ngón tay trái lưu loát múa trên dây đàn, cánh tay phải mềm mại khi thì nhanh chóng khi thì chậm rãi kéo cung cầm,từng nốt nhạc tựa như những tinh linh giống nhau nhảy ra ngoài.
Nhẹ nhàng, hoạt bát, nhiệt tình, gầnần như tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy, giống như bước vào một xứ sở thần tiên, nhìn thấy tiểu nhân nhảy múa trên cánh hoa, nhảy từ chiếc lá này sang chiếc lá khác, nắm tay nhau nhảy múa.
Những người hiểu âm nhạc ở đây không thể không vỗ tay theo.
Sau đó tiếng đàn lại chuyển, tia lửa vụt tắt, trở nên uyển chuyển như một lời thì thầm.
Cô gái mang vẻ nghiêm túc như thể đang kể lại một câu chuyện xưa cũ, chất chứa một vài phần u sầu.
Ngay từ đầu mọi người lắc lư theo tiếng violin đều ngừng lại, hơi nhíu mày, dường như nhập tâm vào trong đó.
Nhưng không lâu sau, tiếng đàn lại rộn ràng lên, một lần nữa bồng bột mà tràn đầy sức sống, ngay sau đó,một tiếng đàn nhẹ nhàng bồng bềnh đầy sức sống ,lông mày mọi người lại thả lỏng ra, lộ ra ý cười.
Dưới ánh đèn sân khấu ,gương mặt góc nghiêng của Đường Ngọc Phỉ tinh xảo tuyệt mỹ, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn cô mà quên mất mục đích lúc đầu chính là cười nhạo cô.
Cho đến khi nốt cao cuối cùng hạ xuống, Đường Ngọc Phỉ mở mắt ra buông cây đàn violin xuống, động tác tao nhã cúi chào sân khấu.
Cô tỏ ra hài lòng khi nhìn cảnh tượng yên tĩnh không tiếng động, khóe môi cô gợi nên một nụ cười có chút châm chọc.
Ai nói, quà mừng thọ của cô nhất định phải là một hiện vật?
Tư liệu ghi lại, nguyên chủ thực ra là một nghệ sĩ violin tài năng nổi tiếng, đoạt giải quốc gia khi chỉ mới bảy tuổi.
Chẳng qua từ nhỏ đã được nâng nên quá cao, ở Anh lại chỉ lo chơi đùa nên đã dần quên hết những kỹ năng chơi violin của mình.
Nhưng Đường Ngọc Phỉ đã